Thủy An Lạc hơi cúi đầu, hai bàn tay đang thả lỏng bên người liền siết chặt mấy lần, sau đó cô mới quay đầu lại nhìn về phía Sở Ninh Dực.
"Cuộc gọi vừa rồi là Anh Xinh Trai gọi tới đúng không?" Thủy An Lạc nghiêm túc lên tiếng hỏi.
Sau khi Sở Ninh Dực nói câu: "Chính cậu ta không muốn bước ra mà thôi.
Không ai có thể giúp cậu ta được", trong đầu Thủy An Lạc chợt lóe lên khung cảnh trên chiếc xe bus ngày đó.
Hồi đó Sở Ninh Dực cho lộ tin Phong Phong đi xe bus là vì người yêu, khi ấy anh ta cũng chỉ có một lời giải thích như vậy.
Vậy ra, bạn trai của chị Kỳ Nhu chính là Phong Phong, cô có thể hiểu mọi chuyện theo hướng như vậy không?Nếu như suy đoán này của cô là chính xác, vậy thì giữa Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn! Thủy An Lạc suy nghĩ một hồi liền cảm thấy lạnh toát cả sống lưng.
Sở Ninh Dực nói không nên để Kiều Nhã Nguyễn tiếp xúc quá gần với Phong Phong, đây được xem như là lời nhắc nhở của anh dành cho cô sao?Sở Ninh Dực bước tới rồi lại xoa đầu: "Đừng nghĩ nhiều quá, có lẽ tất cả những chuyện này đều chỉ là hiểu lầm thôi.
"Thủy An Lạc lắc đầu, một chuỗi sự kiện đã được cô xâu chuỗi lại, đây tuyệt đối không phải là hiểu lầm.
Sở Ninh Dực thấy tình hình của Thủy An Lạc không được ổn lắm nên sau khi nói lại với Giám đốc xong, anh liền đưa Thủy An Lạc tới phía sau khu resort.
Bởi vì buổi chiều mới chính thức khai trương cho nên lúc này trong khu resort chẳng có vị khách nào cả, phía sau khu resort là một cái sân cỏ.
Đây chính là thời điểm cỏ xanh tươi tốt nhất trong năm.
Thủy An Lạc bị Sở Ninh Dực kéo đi, mãi đến khi xung quanh không còn một bóng người nào nữa cô mới dám gạt tay Sở Ninh Dực ra: "Em phải đi nói với Lão Phật Gia!" Thủy An Lạc vừa nói vừa xoay người định đi.
"Lạc Lạc! ""Anh buông em ra đi, anh ta bị điên à, chuyện có liên quan gì tới Nhã Nguyễn đâu cơ chứ? Anh ta muốn trả thù thì đi mà tìm thằng ăn trộm đã giết chị Kỳ Nhu ấy, giờ tính toán này nọ với Nhã Nguyễn thì có đáng mặt đàn ông không hả?" Thủy An Lạc tức giận nói.
"Nhưng nếu Kiều Nhã Nguyễn không kêu lên thì có lẽ chuyện đó đã không xảy ra!" Sở Ninh Dực nắm thật chặt cánh tay của Thủy An Lạc, tiện đà liền ép người vào lòng mình.
Thủy An Lạc ra sức vùng vẫy, nhưng làm thế nào cũng không thoát được khỏi vòng tay cứng rắn của anh.
Cô mím chặt môi, bàn tay đặt trên lưng anh cũng nắm thật chặt.
"Lạc Lạc, chuyện này đúng là do Phong Tứ dùng sai cách, nhưng mà bây giờ em đi nói với Kiều Nhã Nguyễn thì sao chứ? Em có thể đảm bảo rằng giờ Kiều Nhã Nguyễn không yêu Phong Tứ không?" Sở Ninh Dực thấp giọng nói sát vào tai cô: "Nếu như cô ấy đã thật sự rung động với Phong Tứ, vậy thì người đầu sỏ khiến cô ấy đau khổ chính là em!"Thủy An Lạc thở hổn hà hổn hển, cứ như thể chỉ khi làm thế mới có thể bình ổn lại lửa giận đang bốc cháy phừng phừng trong cô.
"Tại sao anh không nói với em sớm hơn?" Thủy An Lạc vừa thở hổn hển vừa hỏi, nếu biết trước từ đầu thì có lẽ cô đã có thể ngăn cho những chuyện này không xảy ra rồi.
Nhưng Thủy An Lạc lại nhớ đến cảnh tượng trước cửa nhà hôm qua, sau đó Kiều Nhã Nguyễn lại cùng Phong Phong quay lại.
Với tính cách củaKiều Nhã Nguyễn, nếu như Phong Phong không phải là người đặc biệt thì anh ta đã sớm no đòn với cô ấy rồi.
"Anh cũng chỉ vừa mới biết hôm qua thôi, nhưng giờ đã không còn kịp nữa rồi.
" Sở Ninh Dực trầm giọng nói: "Bây giờ chúng ta chỉ có thể hy vọng rằng Phong Tứ có thể tự ý thức được là cậu ta đã làm sai rồi thôi!""Quay đầu ư? Kể cả anh ta có quay đầu thì người bị tổn thương vẫn là Kiều Nhã Nguyễn!" Thủy An Lạc lớn tiếng hét lên.
"Thế nếu cậu ta cũng yêu Kiều Nhã Nguyễn thì sao?" Hai tay Sở Ninh Dực giữ chặt lấy vai cô.
Anh đẩy cô ra tạo thành một khoảng cách nhất định giữa hai người họ rồi chăm chú nhìn vào mắt cô: "Nếu như cậu ta cũng yêu Kiều Nhã Nguyễn, rồi nhận ra sai lầm của mình thì chuyện này có thể giải quyết được rồi, như vậy thì Kiều Nhã Nguyễn sẽ không bao giờ có thể biết được dự tính ban đầu của cậu ta.
"------oOo------.