Thủy An Lạc mím môi trừng mắt với anh, có vẻ như đang nói, sao anh lại có thể như thế này được nhỉ.

Sở Ninh Dực mỉm cười tựa lưng vào ghế, vẫn ung dung nhìn cô, giờ cái anh có chính là thời gian để "xài" với cô.

Đôi mắt to tròn của Thủy An Lạc bắt đầu đảo quanh.

"Tốt nhất em đừng giở trò với bản thiếu gia, nếu không người hối hận chắc chắn sẽ là em đấy.

" Sở Ninh Dực chậm rãi nói.

Thủy An Lạc đập trán xuống bàn, cô thừa nhận Sở Ninh Dực nói đúng.

Trong lúc Thủy An Lạc đang miên man nghĩ xem nên làm cách nào để anh rời đi thì di động của Sở Ninh Dực lại một lần nữa vang lên.

Thủy An Lạc tò mò nhìn anh, có vẻ như muốn hỏi xem là ai gọi đấy?Sở Ninh Dực xoa đầu Thủy An Lạc một cái rồi mới bấm nhận điện thoại.

"Alo! ""Thiếu gia à, bên quản lý tòa nhà tới nói họ đã tìm thấy quyển sổ mà lần trước thiếu phu nhân đánh mất rồi, hóa ra là nhân viên dọn vệ sinh trông thấy quyển sổ đẹp quá nên giữ lại, giờ phát hiện ra nên đã đưa trả lại.

"Qua âm thanh của thím Vu phía đầu bên kia, anh vẫn có thể nghe thấy tiếng Tiểu Bảo Bối đang cưỡi xe gào thét.

Sổ ghi chép?Sở Ninh Dực liếc sang Thủy An Lạc một cái, sau đó cau mày nói: "Tôi biết rồi, cứ để đó đi.

"Thủy An Lạc lại càng thấy tò mò tợn, hình như cô vừa nghe thấy giọng thím Vu thì phải.

Sở Ninh Dực vỗ vỗ đầu Thủy An Lạc, sau đó lên tiếng: "Nhớ phải đáp ứng lời của bản thiếu gia.

Bản thiếu gia cho em một tiếng không gian riêng!""Hửm?" Thủy An Lạc chớp chớp mắt nhìn Sở Ninh Dực đứng dậy rời đi, chưa chắc lắm còn nhoài ra cửa sổ nhìn rất lâu, sau đó liền trông thấy anh lái xe rời đi thật.

Thủy An Lạc gãi gãi đầu, sao cô lại có cảm giác Sở Ninh Dực đi rồi cô lại càng thấy bất an hơn nhỉ?Nhưng Thủy An Lạc chưa kịp nghĩ đến việc tại sao Sở Ninh Dực nhận điện thoại của thím Vu xong lại rời đi luôn thì Mặc Lộ Túc đã tới.

Thủy An Lạc ngẩng lên trông thấy anh, cả người hơi sững lại, cười có chút lúng túng, "Đàn anh.

"Mặc Lộ Túc khẽ gật đầu, sau đó ngồi xuống phía đối diện cô.

"Em không sao là tốt rồi!" Măc Lộ Túc lo lắng hỏi: "Vết thương của em đã khá hơn chút nào chưa?"Thủy An Lạc vội vàng cầm ly nước gật đầu, nhưng mà thật ra là đang căngthẳng không biết câu tiếp theo nên nói thế nào.

"Sao không thấy anh ta?" Mặc Lộ Túc nhìn khắp nơi cũng không thấy bóng dáng của Sở Ninh Dực đâu.

Thủy An Lạc nghe giọng liền biết Mặc Lộ Túc muốn nói đến ai, có điều lúc nhắc đến người kia, trong giọng nói của anh đã mang theo mấy phần lạnh lùng.

Suy cho cùng, giữa Mặc Lộ Túc với Sở Ninh Dực vẫn có những mâu thuẫn mà cô không hề hay biết.

Thủy An Lạc cầm menu lên, sau đó giơ tay gọi nhân viên phục vụ tới.

Cô đẩy menu tới cạnh Mặc Lộ Túc: "Đàn anh, hôm nay em mời, anh xem xem muốn ăn gì, coi như em mời cơm an ủi vì làm anh hoảng sợ nhé.

"Ngón tay thon dài của Mặc Lộ Túc từ từ vuốt dọc theo menu, nhưng trong lòng cũng đã hiểu rõ vài phần.

Nếu cô đã tỏ rõ lòng mình với Sở Ninh Dực thì với tính khí của người kia sẽ không để Thủy An Lạc tiếp tục gần gũi với anh nữa.

Mặc Lộ Túc không mở menu mà nói luôn: "Sườn xào chua ngọt, cá bạc chiên trứng, gà kung pao, thêm một suất canh gà ác cho cô gái này, hai phần cơm là được rồi.

"Anh cứ gọi một món, tay Thủy An Lạc lại siết chặt thêm.

Đó đều là những món mà cô thích ăn.

"Đàn anh!" Thủy An Lạc gọi, "Gọi thêm ít nữa đi, mấy món này anh ăn sao mà đủ được!" Thủy An Lạc vừa nói vừa đưa tay với lấy menu, sau đó cô gọi thêm mấy món nữa rồi mới để nhân viên rời đi.

"Đàn anh! ""Lạc Lạc, chúng ta ăn cơm trước đã được không?" Mặc Lộ Túc lên tiếng, cắt ngang lời Thủy An Lạc muốn nói.

------oOo------.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play