"Oa! "Tiếng sấm vang lên giữa đêm khuya thanh vắng, Tiểu Bảo Bối bị giật mình tỉnh cả ngủ.
Sở Ninh Dực lập tức bế con trai vào lòng.
Anh sờ sờ bỉm của nhóc nhưng không thấy ướt, cũng không thấy có mùi thúi thúi, cuối cùng đành phải mở đèn lên nhìn con trai đang nằm trong lòng mình xem thế nào.
"Con đúng là tổ tông của ba mà!" Sở Ninh Dực vừa cau mày nói vừa bế con trai xuống lầu, chắc quá nửa là do Tiểu Bảo Bối đói bụng nên mới bị tỉnh như vậy.
May mà trước lúc ngủ thím Vu có pha sẵn sữa rồi để trong bình giữ nhiệt giúp anh rồi.
Sở Ninh Dực một tay bế con một tay với lấy bình sữa: "Tổ tông của tôi ăn đi nào.
"Nhưng lần này Tiểu Bảo Bối vẫn cứ khóc ầm lên, đã thế còn khóc đến lặng cả người.
"Sao thế, sao thế?" Thím Vu vội vàng mặc thêm áo chạy ra.
Tiểu Bảo Bối khóc lóc thảm thiết, mới một lúc thôi mà giọng đã khàn cả đi.
"Sao lại khóc to thế này? Vừa rồi bị giật mình à?" Thím Vu mặc quần áo tử tế vào rồi nhanh chạy tới vỗ về Tiểu Bảo Bối đang khóc lóc thảm thiết.
Tiểu Bảo Bối vừa khóc vừa gọi mẹ, phát âm lúc này nghe rõ ràng hơn trước nhiều.
Sở Ninh Dực càng cau mày, anh ngẩng lên nhìn màn mưa dày đặc bên ngoài, không hiểu sao nỗi bất an trong lòng ngày một lớn dần.
Tiểu Bảo Bối khóc lóc, cái tay bé xíu vung qua vung lại trong không trung.
"Ting ting! "Di động đặt trên bàn lại vang lên âm thanh báo có tin nhắn mới, Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối đi qua rồi mở tin nhắn ra xem.
Lần này vẫn là hai tin nhắn ảnh, một tấm là Mặc Lộ Túc trong cơn mưa đỡ lấy Thủy An Lạc, còn một tấm là Mặc Lộ Túc đang cõng cô đi.
Sở Ninh Dực siết chặt di động trong tay, tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ ngày một lớn khiến trái tim anh cũng bắt đầu thấy hoảng loạn.
Anh không biết kẻ gửi những tấm hình này cho mình là ai, nhưng anh biết kẻ kia không đạt được mục đích của mình rồi, vì giờ anh chẳng hơi đâu mà quan tâm xem tại sao cô với Mặc Lộ Túc lại ở bên nhau nữa rồi, giờ anh chỉ lo lắng cho sự an toàn của cô mà thôi.
"Cô ngốc này muốn chết sao?" Sở Ninh Dực thấp giọng mắng một tiếng, mưa lớn như thế mà cô còn đi lang thang ở cái nơi khỉ ho cò gáy như vậy làm gì?Sở Ninh Dực vỗ nhè nhẹ Tiểu Bảo Bối rồi mới xoay người giao nhóc cho thím Vu: "Thím Vu, thím trông thằng bé hộ tôi.
” Sở Ninh Dực vừa nói vừa cúi đầu hôn một cái lên mặt của con trai: "Chờ ba về nhé.
""Ma! " Tiểu Bảo Bối vẫn khóc thút thít không ngừng.
"Ba đi đón mẹ về!" Sở Ninh Dực vừa nói vừa đưa tay lau sạch nước mắttrên khuôn mặt bánh bao bé bỏng: "Đưa cái người chẳng chịu yên như mẹ con về nhà!""Hức! " Tiểu Bảo Bối sụt sịt một cái, sau đó dừng khóc.
Sở Ninh Dực lau sạch vệt nước mắt cho cu cậu rồi mới ra khỏi nhà.
Thím Vu ôm Tiểu Bảo Bối ra tận cửa tiễn Sở Ninh Dực, bà ngoảnh lại nhìn cơn mưa tầm tã bên ngoài, luôn miệng lẩm bẩm: "Nhất định phải phù hộ thiếu phu nhân bình an vô sự, ông trời nhất định phải phù hộ cho thiếu phu nhân không bị làm sao.
”"Ma, ma! " Tiểu Bảo Bối run run nói, tuy không nghe rõ thấy nhóc nói gì nhưng có thể hiểu được là nhóc đang nói theo thím Vu cầu cho mẹ không xảy ra chuyện.
Cơn mưa bão lại ập tới, thậm chí mưa còn lớn hơn cả trong dự báo thời tiết nói.
Sau khi chạy tới địa điểm mà Lan Hinh nói, Thủy An Lạc và Mặc Lộ Túc mới hiểu được tình cảnh nơi này hiểm trở đến thế nào.
Cả thôn làng trong trung lũng bị nước lũ nhấn chìm, muốn đi đến đó phải vượt qua một cái sườn núi nghiêng nghiêng.
Đáng sợ là ngay bên dưới cái sườn núi ấy chính là dòng nước lũ chảy siết, có không ít bộ đội đang hỗ trợ đưa người bệnh ra phía ngoài, Thủy An Lạc biết đây là thôn cuối cùng rồi, chỉ cần cứu hết được người bị nạn ra nữa thôi là các bác sĩ sẽ lo hết phần việc còn lại.
"Em ở lại đây, để anh qua đó xem tình hình thế nào!" Mặc Lộ Túc hét lên, vì chỉ khi hét to như vậy thì Thủy An Lạc mới có thể nghe thấy được.
------oOo------.