bỏ điThủy An Lạc kích động nhìn thím Vu, trong lòng cảm kích muốn phun trào."Nhưng Sở Ninh Dực có biết không ạ?"Thím Vu xách đồ đi theo Thủy An Lạc lên lầu, hừ một tiếng: "Mặc kệ cậu ấy, dù sao thì phu nhân bảo tôi chăm sóc cho tiểu thiếu gia, thế nên tiểu thiếu gia ở đâu thì tôi sẽ ở đó."Thím Vu nghĩ đến chuyện An Phong Dương nói hôm qua, lại càng cảm thấy thiếu gia nhà bà thật thiếu dạy dỗ, nên có người quản lý cậu ấy mới được.Thủy An Lạc vào trong nhà, đặt Tiểu Bảo Bối vào chỗ dành riêng cho cậu nhóc, vì lúc trước có Kiều Nhã Nguyễn ở nên gian phòng rất sạch sẽ, không cần phải quét tước gì cả.
Thủy An Lạc bước tới kéo rèm lên, ánh mặt trời lập tức chiếu vào, khiến cả căn phòng có thêm chút sức sống.***Ánh mặt trời rọi vào phòng khiến người đàn ông say mèm cả đêm nhịn không được nhíu mày.Sở Ninh Dực tỉnh lại, đập mạnh lên trán mình một cái.
Rèm cửa còn chưa vén lên, anh không khỏi trách cứ sự sơ xuất của thím Vu, nhưng đến lúc anh ra ngoài mới phát hiện, trong nhà...!đừng nói là thím Vu, ngay đến Tiểu Bảo Bối còn chưa biết đi cũng không thấy đâu nữa cả.Sở Ninh Dực chấn kinh, một dự cảm xấu xộc thẳng lên não, lời trách móc của Thủy An Lạc một lần nữa lại tràn vào cái đầu đang nhức nhối của anh.
Anh vội vàng lên lầu rửa mặt, đang định ra khỏi nhà lại nhìn thấy chú Sở đang đặt tay lên chuông trước cửa nhà."Sao vậy?" Sở Ninh Dực nói xong, lướt qua ông bước thẳng vào thang máy."Là cô Lâm, cô ta nói muốn gặp cậu một lần." Chú Sở theo anh vào tháng máy, cung kính mở miệng nói."Không gặp!" Sở Ninh Dực bực bội nói, nếu không phải vì cô ta, anh và Thủy An Lạc cũng không đến nông nỗi này."Nhưng cô Lâm nói, nếu lần này cậu không đến thì nhất định sẽ hối hận.""Hừ, khỏi phải đe dọa tôi." Sở Ninh Dực lạnh lùng nói rồi nhấn thẳng nút xuống tầng hầm, việc anh phải làm bây giờ là đi tìm hai mẹ con nhà kia."Cô Lâm nói, nếu cậu không đi gặp cô ta thì sẽ không tìm được lý do khiến thiếu phu nhân bỏ đi." Chú Sở vẫng kiên trì nói.Sở Ninh Dực đang chỉnh lại tay áo lúc này thoáng khựng lại, khi thang máy đi đến tầng cuối cùng, anh mới mở miệng nói: "Đến cục cảnh sát."Chú Sở gật đầu rồi đi đánh xe tới.["Sở Ninh Dực, anh nói muốn bắt đầu lại từ đầu, nhưng thật ra anh đâu có để tâm gì đến tôi đâu.
Nếu anh thật lòng muốn bắt đầu lại thì sẽ không bao giờ làm như vậy.
Anh thật sự chẳng hiểu gì cả.
Anh không hề yêu tôi, cũng sẽ chẳng yêu bất cứ ai.]Sở Ninh Dực có chút phiền muộn, những lời này cứ văng vẳng mãi bên tai anh.Nếu không phải vì thích cô, anh hà tất phải phí sức làm những chuyện này?Nếu không phải vì thích cô, anh hà tất phải ngày đêm xử lý chuyện của Viễn Tường chứ?Sở Ninh Dực gặp Lâm Thiến Thần tại phòng khách của cục cảnh sát.
Lâm Thiến Thần đeo còng tay tiến vào, sắc mặt tái nhợt, bộ quần áo tù chùm lấy vóc người mảnh khảnh của cô ta.Sở Ninh Dực uể oải đùa nghịch chiếc bật lửa trong tay.
Anh không hút thuốc, nhưng trong túi bao giờ cũng có một chiếc bật lửa sa xỉ, để những lúc nhàm chán như thế này sẽ lấy ra nghịch, sau đó nhìn ngọn lửa màuxanh bé xíu nhảy nhót trước mắt.Lâm Thiến Thần ngồi xuống đối diện với Sở Ninh Dực, nhìn anh không biết chán."Nói." Sở Ninh Dực chỉ nói một chữ đơn giản lại dứt khoát, muốn cô ta nói ra đáp án mà anh cần.Lâm Thiến Thần nghe thấy giọng nói vừa lạnh lùng lại vừa dứt khoát của anh cảm thấy thật lạ lẫm, hai tháng trước, người này còn gọi điện cho cô ta nói rằng anh không biết mua sữa bột cho trẻ con, vậy mà giờ đã quay lưng lại với cô ta rồi."Cậu đã sớm biết tôi định làm gì?" Lâm Thiến Thần không trả lời câu hỏi của anh mà lại hỏi về vấn đề của mình.------oOo------.