"Nói chứ cô ta không sợ làm như vậy thì Sở Ninh Dực sẽ có ý kiến với cô ta à?" Kiều Nhã Nguyễn tò mò hỏi."Không đâu, trước khi mày đến thì quả thật tao có viết sai số liệu mấy lần,hơn nữa lại còn dính vụ để lộ tin tức nữa.
Có nói thế nào thì tao cũng phảicó trách nhiệm về việc này! Cô ta cũng không nói điêu.
Sở Ninh Dực lại làngười công chính liêm minh nên sẽ không có ý kiến gì đâu." Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.
Cô biết Lâm Thiến Thần bắt được nhược điểm này nên mới dám nói với giáo viên khuyết điểm của cô."Vậy mày tính thế nào? Học lại à?" Kiều Nhã Nguyễn không vui nói: "Hay là qua chỗ đàn anh đi?""Đừng nhắc đàn anh với tao nữa." Thủy An Lạc xoay người nằm sấp ra giường, sau đó lấy cái gối bịt đầu mình lại.
Cũng chỉ vì lúc nãy cãi bướng với Sở Ninh Dực, trót nhắc tới đàn anh nên mới bị anh ta đè ra ăn sạch, ăn xong rồi vẫn tiếp tục đè ra nên đến giờ chân cô vẫn còn bủn rủn đây này.Kiều Nhã Nguyễn hơi sững sờ: "Sao thế?"Thủy An Lạc nín nhịn nửa ngày, nhưng đến cuối vẫn không nói cho Kiều Nhã Nguyễn biết chuyện mình đã bị thịt, bằng không với cái miệng rộng của cô nàng thì cả thế giới này sẽ biết mất."Không có gì đâu, chỉ là tao cảm thấy chuyện Sở Ninh Dực ở dưới nhà trò chuyện với bạn gái cũ, còn thốn hơn cả chuyện Donal Trump lên làm Tổng thống Mỹ thôi." Thủy An Lạc nghiến răng nói."Xí, Donal Trump lên làm Tổng thống thì sao chứ, người ta có tiền mà." Kiều An Nguyễn chậc lưỡi nói: "Thế cuối cùng là mày cũng muốn bảo vệ lãnh thổ của mình rồi đấy à?"Thủy An Lạc bò dậy: "Lão Phật Gia à, mày có thấy Sở Ninh Dực thích tao chút nào không?" Thủy An Lạc hỏi một cách nghiêm túc, hơn nữa rất ít khi cô nghiêm túc hỏi Kiều Nhã Nguyễn như vậy.Kiều Nhã Nguyễn hơi ngẩn ra, một lát sau mới mở miệng hỏi: "Mày cảm thấy Sở Ninh Dực không thích mày à?"Thủy An Lạc cúi đầu, cô biết Kiều Nhã Nguyễn không nhìn thấy nhưng vẫn lắc lắc cái đầu: "Tao hỏi anh ta rồi, nhưng mà anh ta cứ trả lời cái gì ý, tao nghe chẳng hiểu gì cả.""Mày không hiểu là do mày bị ngu!" Kiều Nhã Nguyễn chậc chậc lên tiếng: "Sao nào, nếu anh ta thích mày thì mày định làm Vương Bảo Xuyến* để bảo vệ tình yêu của mình chắc?""Đệt, Vương Bảo Xuyến làm gì có kết cục tốt đâu! Tao chỉ không thích đồ của tao bị kẻ khác dòm ngó thôi." Thủy An Lạc hừ một tiếng.*Vương Bảo Xuyến: Một nhân vật nổi tiếng trong lịch sử TQ về cuộc đời đau khổ, lâm ly, bi đát.
Từ bỏ cuộc sống giàu sang lấy một kẻ nghèo hèn.
Sau 18 năm đằng đẵng chờ chồng thì hay tin chồng đã lấy công chúa nước người.
Cuối cùng, sau khi trải qua bao nhiêu đau khổ tủi hờn, được đoàn tụ với chồng thì 18 ngày sau đó nàng phát bệnh nặng mà qua đời..."Thế mày cứ yên tâm đi! Sở tổng nhà mày nhất định là có thích mày, nói thế nào thì mày cũng là mẹ của con anh ta mà!" Kiều Nhã Nguyễn lớn tiếng nói, vừa cướp cái điện thoại của ai đó để gửi tin nhắn cho Sở Ninh Dực.Phong Phong cau mày nhìn người vừa cướp di động của mình, nhưng hiếm khi lại thấy anh ta không phản đối.Lúc này, Sở Ninh Dực đang ôm cậu con trai hưng phấn ê a này ê a nọ ngồi trên sofa trong phòng khách nói chuyện với Viên Giai Di.
Đôi mắt to tròn của Tiểu Bảo Bối đảo quanh, cậu nhóc cứ đứng trên đùi ba mình rồi đá đá cái chân nhỏ."Không ngờ anh lại có kiên nhẫn với trẻ con như thế." Viên Giai Di ngồi trên xe lăn mỉm cười nói.Sở Ninh Dực hơi cau mày: "Con trai mình mà không kiên nhẫn thì chả lẽ lại bóp chết à." Anh vừa nói vừa để Tiểu Bảo Bối ngồi xuống đùi, không cho nhóc nhảy nhót nữa.Trong mắt Viên Giai Di xẹt qua một tia mất mát, nhưng ánh mắt đó cũng nhanh chóng biến mất.Sở Ninh Dực để con trai ngồi trên đùi rồi đưa tay cầm lấy di động trên bàn lên, vừa thấy tin nhắn gửi tới thì đã biết người gửi là ai, cái loại như Phong Phong thì quá lười để có thể gõ chữ.[Tôi nói này Sở tổng vĩ đại, rốt cuộc anh có ý gì với Tiểu Lạc Tử nhà tôi thế hả, nói một câu cho rõ luôn đi.]Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, anh dùng một tay soạn tin nhắn.[Có ý gì?][Tiểu Lạc Tử ngu si nhà tôi không hiểu ý của anh, đang xoắn xuýt lên không biết có nên bảo vệ lãnh thổ của mình không kia kìa.]------oOo------.