"Giai Di..." Sở Ninh Dực sực tỉnh, nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn trước mặt, phản ứng đầu tiên là vứt cây gậy chống đi nhảy lên trên sàn diễn, bế cô gái đang ngã sõng soài trên mặt đất lên."Ninh Dực, chân của em." Giọt nước mắt từ khóe mắt Viên Giai Di rơi xuống.
Cô ta cau mày thật chặt, như thể đang phải chịu đựng nỗi đau đớn cực độ."Giờ anh sẽ đưa em tới bệnh viện." Sở Ninh Dực nói nhanh, cố chịu đựng cảm giác đau đớn ở chân mình cúi xuống bế cô ta dậy rồi sải bước đi thẳng ra ngoài."Nhưng chuyến bay của anh..." Viên Giai Di buồn bực nói, còn chưa nói hết đã đau đến mức phải hít một cái thật mạnh, có vẻ như rất đau.Sở Ninh Dực không trả lời cô ta, chuyến bay là một tiếng sau, nhưng rõ ràng là anh đã không đến kịp nữa rồi.Thủy An Lạc ngồi dưới đất, một tay nhẹ nhàng đung đưa cái nôi nhỏ của Tiểu Bảo Bối, một tay cầm bút nghiên cứu tập tài liệu trên bàn.
Cô không có đủ thời gian, có lẽ ngày mai sẽ sắp xếp được cơ hội mở phiên tòa, cho nên cô phải hiểu rõ mấy thứ này càng sớm càng tốt.[Hôm nay tại cuộc thi người mẫu của tuần lễ thời trang Paris tại Pháp, người mẫu quốc tế Viên Giai Di đột nhiên gặp sự cố, có khả năng sẽ phải rời khỏi sàn catwalk vĩnh viễn.]Viên Giai Di?Thủy An Lạc nghe thấy cái tên này, theo quán tính ngẩng đầu lên xem, cảnh tượng đập vào mắt không phải là gì khác mà chính là cảnh Sở Ninh Dực đang bế Viên Giai Di đi cấp cứu, lông mày của anh cau chặt lại, vẻ lo lắng hiện rõ ràng trên gương mặt.
Cái bút trong tay Thủy An Lạc đột nhiên rơi xuống đất, cả người như thể bị ai đó rút mất linh hồn, cứ ngồi ngây ra đó nhìn hình ảnh đã biến mất từ lâu.Thím Vu vốn dĩ đang trốn đằng sau chụp trộm cuộc sống hằng ngày của Thủy An Lạc để báo cho Sở Ninh Dực.
Đợi khi nào thiếu gia về nhà rồi bà sẽ để thiếu gia thấy thiếu phu nhân nhớ anh như thế nào, nhưng ai mà biết được tự dưng lại chụp được một cảnh tượng như thế này.Trên màn hình tivi, Sở Ninh Dực bế Viên Giai Di chạy ra ngoài, còn Thủy An Lạc thì ngồi bệt trước màn hình ti vi ngơ ngác thất thần.
Không thể không nói, không uổng thím Vu thích chụp ảnh lâu như thế, muốn bắt được những khoảnh khắc đắt giá là dễ như trở bàn tay, ví dụ như khoảng khắc cái bút trên tay rơi xuống, bà bắt được đúng lúc cái bút vẫn còn trong quá trình rơi xuống.
Hay là, Thủy An Lạc đang ngẩn ra thất thần.Thím Vu thở dài một tiếng, vội vàng chạy đến lấy cái điều khiển từ xa tắt bụp cái tivi đi, miệng bà còn lải nhải: "Trời ơi, trời ơi, toàn tin vớ vẩn gì thế này không biết?"Linh hồn bị đánh mất của Thủy An Lạc vì giọng nói của thím Vu mà quay trở lại, sau đó cô lại nhặt cái bút mình đánh rơi xuống đất lên cúi xuống tiếp tục đọc tài liệu, cười ha hả nói: "Đúng thế, bây giờ tin gì cũng cho lên được."Thủy An Lạc hít một hơi thật sâu, không cần nghĩ nữa, không phải tức, cái tên Sở Ninh Dực đó có gì hay ho đâu, chẳng qua anh ta chỉ giúp cô hạ bệ Lâm Thiến Thần lúc xảy ra chuyện ở bệnh viện thôi mà? Chẳng qua anh ta cũng chỉ giúp cô quậy tung cái siêu thị kia lên lúc cô bị bắt nạt ở đó thôi mà? Chẳng qua trong bữa tiệc sinh nhật của Thủy An Kiều, anh ta đưa cô đến xuất hiện ở bữa tiệc đó một cách lộng lẫy thôi mà? Chẳng qua là…"Hu hu hu..."Thủy An Lạc nghĩ thế rồi gục xuống bàn, òa lên khóc tu tu.Thím Vu ngẩn ra, vội đặt cái điều khiển xuống đi đến vỗ lưng cô dỗ dành, "Thiếu phu nhân đừng khóc, chỉ vì cái cô Viên Giai Di gì đó bị ngã nên thiếu gia mới bế cô ta thôi?" Thím Vu dỗ Thủy An Lạc như thể đang dỗ một đứa bé con.Thủy An Lạc càng khóc càng cảm thấy tủi thân.
Cô ngẩng đầu để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn toàn những vệt nước mắt: "Anh ta dựa vào cái gì mà đối tốt với cháu như thế rồi lại đá cháu đi chứ.
Đây là lần thứ hai rồi, chân anh ta đã gãy thì chớ, lại còn đi bế người khác.
Cháu ghét anh ta, cả đời này cháu cũng không muốn gặp lại anh ta nữa."Thủy An Lạc vừa khóc vừa nói lại càng ấm ức, Tiểu Bảo Bối đang nằm trong nôi hình như cũng bị giật mình nên cũng khóc toáng theo.Thím Vu bất lực, đành phải vỗ nhẹ lên lưng Thủy An Lạc để an ủi, vỗ về cô.
Thủy An Lạc đưa tay lên bế Tiểu Bảo Bối ra, hai mẹ con nhìn nhau khóc, thi xem ai khóc dai hơn.
Lớn thì vừa khóc vừa mắng chửi Sở Ninh Dực, nhỏ thì chẳng biết chuyện gì xảy ra cũng ê a khóc theo.------oOo------.