Kiều Nhã Nguyễn cho xe chạy một mạch tới bệnh viện Mặc Thị, sau khi Thủy An Lạc xuống xe liền thấy ngay chiếc xe cứu thương kia.

“Ui chao, thì ra xe cấp cứu là của bệnh viện này sao, xem ra là ai kia đòimày tới rồi.

” Thủy An Lạc nói.

“Hay là bọn mình về đi.

”“Xì, chị đây là loại người sẽ chạy trốn sao? Vào đi!” Cô muốn xem xem tên kia muốn làm gì?Thủy An Lạc đưa tay xoa xoa chóp mũi của mình rồi bước vào theo.

Trong bệnh viện có rất nhiều người, đa số là người nhà của bệnh nhân.

Tuy đều bị thương nặng nhưng may mắn không nguy hiểm đến tính mạng.

Cảnh sát giao thông đang làm biên bản cho những bệnh nhân còn tỉnh táo, về cơ bản thì nguyên nhân là do chiếc xe ở giữa đột nhiên đâm vào chiếc xe phía trước lúc dừng đèn đỏ, chiếc xe phía sau phanh lại không kịp cho nên cũng đâm vào theo.

Vì thế người gây ra tai nạn chính là chiếc xe ở giữa.

Thủy An Lạc thầm nghĩ, chiếc xe ở giữa chính là xe của Phong Phong.

Cô hiểu George, anh ta không phải kiểu người thiếu thận trọng đến mức gây ra tại nạn, cho nên nguyên nhân của sự việc lần này đa phần đều là do Phong Phong gây ra.

Mà suốt ba năm nay, chuyện có thể khiến Phong Phong mất bình tĩnh như vậy chỉ có một mà thôi.

Thủy An Lạc lẳng lặng liếc nhìn cô gái đang đứng bên cạnh mình.

Sắc mặt của Kiều Nhã Nguyễn vẫn bình thường.

Cô có quân hàm trên vai cho nên cảnh sát cũng đối xử với cô bằng một thái độ rất tôn kính.

Mặc Lộ Túc bước ra từ phòng bệnh, thấy hai người đã tới liền trầm giọng nói: “Một đòn cuối cùng là ai đánh?”Thủy An Lạc tự động lui về sau một bước, không phải là cô.

“Làm sao thế?” Kiều Nhã Nguyễn hời hợt nói: “Có người không chịu phối hợp cho nên em phải làm như vậy để anh ta lên xe cứu thương, không được à?”Vậy nên cái này tuyệt đối không phải là cô sai.

Mặc Lộ Túc: “! ”Mặc Lộ Túc quan sát cô gái đang đứng trước mặt mình, phải gọi là khí phách mười phần, hoàn toàn không còn chút bóng dáng nào của cô bé năm đó chạy theo sau lưng mình gọi “đàn anh” nữa.

Hơn nữa mới qua ba năm, anh cũng không ngờ cô đã lột xác biến thành một quân nhân như thế này.

“Tự em vào xem đi! Vì bị tai nạn giao thông nên cậu ta bị tổn thương tới cột sống, mà cộng một cú đánh kia của em suýt nữa thì lấy mạng của cậu ta luôn rồi đấy biết không hả?” Mặc Lộ Túc gằn giọng mắng.

Khóe miệng của Thủy An Lạc giật giật, nghiêm trọng như vậy luôn á?“Lúc đó em cũng xem qua tình hình ở hiện trường rồi mà, không nghiêm trọng như vậy đâu!” Thủy An Lạc nhịn không được lên tiếng, nếu quả thật như vậy thì cô đã không lập tức rời đi mà đã đi theo xe cứu thương luôn rồi.

Kiều Nhã Nguyễn cũng tỏ vẻ nghi ngờ nhìn Mặc Lộ Túc, sau đó mới đẩy cửa phòng bệnh đi vào.

Thủy An Lạc cũng đi tới cửa, cô nhìn Mặc Lộ Túc, nói: “Thực sự nghiêm trọng như vậy sao?”Mặc Lộ Túc gật đầu: “Hai người bọn em đều là bác sĩ cả, sao không kiểm tra cẩn thận trước thế? Nếu như Phong Phong gặp chuyện không may thì rất có thể Kiều Nhã Nguyễn sẽ bị kiện tội cố ý đánh người đấy.

”“Tại lúc đó Phong Phong cứ kéo Lão Phật Gia không chịu buông, xe cấp cứu vẫn đang chờ, Lão Phật Gia hết cách nên đành phải! ”“Lúc đó cô ấy hoàn toàn có thể lên xe cùng!”“Đàn anh, anh cũng đâu phải không biết oán hận chồng chất giữa bọn họ sâu như nào đâu, làm sao mà đi cùng được chứ?” Thủy An Lạc thở dài: “Anh ta không đến nỗi dễ vỡ thế chứ?!”Mặc Lộ Túc nhìn Thủy An Lạc mà thở dài, cô cũng nhìn qua một bên, đây hoàn toàn là vượt ngoài sự tưởng tượng của cô.

Kiều Nhã Nguyễn bước vào phòng bệnh, bộ dạng của Phong Phong lúc này quả thật rất thảm, trên ngực của anh ta còn đang dán mấy miếng đo điện tâm đồ, sắc mặt cũng trắng bệch không chút máu.

Kiều Nhã Nguyễn hơi nheo mắt lại, ánh mắt của cô nhìn chòng chọc vào người đối diện đang nằm trên giường bệnh, một lát sau mới lạnh lùng nói: “Phong Phong, qua ba năm rồi mà thủ đoạn của anh vẫn chỉ có một chút như vậy thôi à?”Một giây, hai giây, ba giây! Rốt cuộc người đang nằm trên giường bệnh cũng mở mắt ra, anh ta nhìn chằm chằm vào người đang đứng bên mép giường.

------oOo------.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play