Nhà trẻ vẫn đang trong giờ nghỉ chưa.

Đây là nhà trẻ dành cho những đứa bé thuộc tầng lớp quý tộc cho nên gần như hai ba đứa bé sẽ có một giáo viên riêng.Năm nay Tiểu Bảo Bối đã lên bốn tuổi, nhóc đã lên đến lớp Chồi rồi.

Thế nhưng lần nào Tiểu Bảo Bối về nhà càm ràm với ba mình, nói không muốn ở lớp Chồi nữa, lớp Chồi toàn lũ ngốc cả.Thế nhưng suy nghĩ nhảy lớp của nhóc luôn bị bác bỏ.

Sở tổng cho rằng trước sáu tuổi thì vẫn phải làm đầy đủ từng bước một.Thủy An Lạc thấy thế thì cảm thấy thật kỳ quái, sau sáu tuổi thì sao?Chẳng lẽ có thể lên trời được luôn chắc?Thủy An Lạc rón rén đi vào rồi đánh thức Tiểu Bảo Bối đang ngủ trong lớp mẫu giáo bé.Vì sao cu cậu lại ngủ ở lớp mẫu giáo bé à, bởi vì vợ nhỏ của nhóc ta không có anh trai thì không ngủ được.

Tiểu Miên Miên làm loạn được mấy bữa thì giáo viên cũng hết cách, vậy nên chỉ có thể để Tiểu Bảo Bối vào ngủ cùng.Tiểu Bảo Bối đang ngủ bị gọi dậy liền đưa tay lên dụi dụi mắt.Nhóc lên bốn tuổi rồi thì trông lại càng đẹp trai hơn, mơ hồ có thể thấy được hình ảnh của Sở Ninh Dực rồi.Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm, hai mắt rất to, lông mi dài thật dài nhìn cứ như hai phiến quạt nhỏ.“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?” Tiểu Bảo Bối nhìn người tới thì chân mày đang nhíu lại cũng thả lỏng ra.Thủy An Lạc ôm con trai ngồi xuống mép giường, sau đó giúp nhóc ta đi giày vào: “Mẹ gọi em gái con dậy, con ra xem thử xem ai tới kìa.” Thủy An Lạc giúp con trai đi giày xong thì bảo nhóc tự ra ngoài nhìn xem.Mặc dù Tiểu Bảo Bối vốn cũng chẳng nhớ rõ mẹ nuôi của mình đâu, nhưng vì Thủy An Lạc suốt ngày cho nhóc xem ảnh cho nên nhóc muốn quên cũng khó.Tiểu Bảo Bối có chút tò mò chạy ra ngoài.

Thủy An Lạc thì bế Tiểu Miên Miên lên: “Cô giáo, buổi chiều nay xin phép cho hai đứa nhỏ nghỉ, tôi dẫn chúng nó về trước.”Người giáo viên gật đầu, mẹ của đứa trẻ đến đón thì cũng không có gì phải ngăn lại cả.Sau khi Tiểu Bảo Bối ra ngoài thì thứ đầu tiên nhóc nhìn thấy chính là chiếc xe oai phong giống y như chiếc xe của ông ngoại, sau đó nhóc ta mới nhìn thấy nữ quân nhân đứng bên cạnh xe.Tiểu Bảo Bối nghiêng đầu có vẻ như đang suy nghĩ, người này là ai nhỉ?Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại nhìn nhóc con đứng cách mình không xa.

Nhóc mặc quần soóc với áo cộc tay, đôi chân nhỏ thẳng tắp còn khuôn mặt thì phúng phính đến mức khiến người ta muốn ôm lấy mà cắn một cái.“Ôi Tiểu Bảo Bối của mẹ, sao bây giờ con lại đẹp trai thế này?” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi đi tới, bế nổng Tiểu Bảo Bối lên rồi hôn mạnh một cái lên má nhóc: “Không nhớ mẹ nuôi nữa à?”“Mẹ nuôi?”Nhóc nhớ được mới lạ đó, lúc mẹ nuôi rời đi nhóc mới được có một tuổi thôi đấy được không hả?“Xem ra Tiểu Bảo Bối không còn nhớ mẹ nuôi nữa rồi.” Kiều Nhã Nguyễn tỏ vẻ tủi thân nói.“Mẹ nuôi quá vô lý, lúc mẹ nuôi đi con mới được có một tuổi thôi đấy!” Tiểu Bảo Bối dùng cái giọng trẻ con giòn tan của mình phản bác lại.Kiều Nhã Nguyễn hơi sửng sốt, rồi lại hôn thêm cái nữa lên khuôn mặt của Tiểu Bảo Bối: “Ui chao, con nuôi của mẹ đúng là lớn thật rồi, lúc trước còn không nói nổi một câu trọn vẹn nữa kìa.”Tiểu Bảo Bối đầu đầy vạch đen: “Mẹ nuôi, Bảo Bối khuyên mẹ một câu, về sau mẹ nuôi tránh xa mẹ con ra một chút, không lại ngốc như mẹ con đấy!”“Thằng nhóc thối kia nói cái gì đấy hả?” Thủy An Lạc vừa mới bước ra tới nơi liền nghe thấy con trai nói như vậy, cô liền phát tay một cái lên đầu của nhóc.“Thủy An Lạc! Ai cho ngươi đánh con trai nuôi của ai gia, muốn tạo phản hả!” Kiều Nhã Nguyễn vội nói.Thủy An Lạc: “...”Vì sao cô lại cảm thấy tủi thân thế nhỉ?Kiều nữ vương này đi một chuyến về, khí chất nữ vương lại càng nặng hơn rồi!“Đây là đứa nhỏ nhà mày à? Sao đã lớn thế này rồi?” Kiều Nhã Nguyễn nhìn cô bé xinh xắn trong lòng Thủy An Lạc, không nhịn được nói.Thủy An Lạc trợn trắng mắt rồi ôm Tiểu Miên Miên lên xe: “Đây là công chúa của anh mày đấy!”------oOo------.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play