Chẳng biết có mắng cô không giữ lời không nữa? Đã hẹn nhau là hai năm, cuối cùng đi tới ba năm luôn mất rồi.

Kiều Nhã Nguyễn quen cửa quen nẻo đi vào phòng làm việc của Thủy An Lạc, trên đường đi đã không còn nghe thấy thấy những tiếng chửi bới Thủy An Lạc như trước kia nữa.

“Lần này chủ nhiêm Thủy lại giành hạng nhất rồi! Mấy năm nay cúp của bệnh viện của chúng ta đều do chủ nhiệm Thủy ôm về cả, thật là lợi hại.

”“Đúng vậy, bình thường chủ nhiệm Thủy cứ cà lơ phất phơ, cả ngày chỉ biết ngủ cơ mà cô ấy lợi hại thật đấy!”! Ui chao, cà lơ phất phơ á, cô mới đi có mấy năm mà đứa ngốc kia đã thăng cấp thành thần rồi cơ à? Đã học được dáng vẻ của cao nhân thế ngoại rồi sao?Mà khi Kiều Nhã Nguyễn nhìn thấy cao nhân Thủy An Lạc thì quả nhiên, suốt ngày chỉ biết ngủ.

“Cốc cốc cốc! ”“Giờ nghỉ trưa đừng có chọc tôi!” Thủy An Lạc buồn bực nói rồi xoay người ngủ tiếp.

“Cốc cốc cốc! ”“Tôi đã nói là thời gian nghỉ trưa đừng có! ” Cơn điên của Thủy An Lạc còn chưa kịp bùng lên thì đã bị nữ quân nhân đứng ở cửa làm cho mù mắt chó, à không, là mù mắt người rồi.

Thủy An Lạc nửa ngày sau cũng không thèm nhúc nhích, Kiều Nhã Nguyễn nhịn xuống cảm giác cay cay đầu mũi mà dựa vào cửa nhìn cô: “Tiểu Lạc Tử chưa tiếp giá sao, bị vẻ đẹp trai của Lão Phật Gia nhà người khiến cho muốn khóc rồi à?”Trong giọng điệu của Kiều Nhã Nguyễn còn có chút chọc ghẹo.

Thủy An Lạc đột nhiên đứng phắt dậy, hai tay chống trên mặt bàn.

Nước mắt của cô không khống chế được mà dâng lên, nhưng lại cố nhịn không cho nó trào ra.

Kiều Nhã Nguyễn mỉm cười rồi cất bước đi tới: “Lạc Lạc, tao! ”“Thiếu tá à, Thiếu tá thì giỏi lắm sao, là Thiếu tá thì có thể lừa người khác được chắc? Là Thiếu tá thì có thể hứa đi hai năm nhưng có thể tự mình biến thanh ba năm đấy à?” Thủy An Lạc tức giận nói, nước mắt cũng đã rơi lã chã.

Kiều Nhã Nguyễn: “! ”Kiều Nhã Nguyễn im lặng không lên tiếng nhận sự phê bình này.

“Ha, được rồi, hôm nay là ngày Phong Phong đi Hollywood lĩnh giải, anh ta! ” Giờ chắc anh ta cũng đi rồi nhỉ.

Phong Phong?Kiều Nhã Nguyễn nghe thấy cái tên này thì trong lòng không nhịn được mà cười nhạt.

Vốn nghĩ rằng cô đi bộ đội rồi thì có thể tránh xa con người đó, ai mà ngờ Triệu Phi Phi lại là fan trung thành của anh ta cơ chứ, cho nên mấy năm nay cái mà Kiều Nhã Nguyễn nghe được nhiều nhất chính là Phong Ảnhđế thế này, Phong Ảnh đế thế nọ.

Người tính không bằng trời tính, không có Phong Phong thì lại có một fan trung thành của của anh ta đến bên cạnh cô.

Thủy An Lạc nhìn bộ dạng của Kiều Nhã Nguyễn thì hơi khựng lại, cô có chút không yên lòng mà nói: “Mày vẫn chưa quên được sao? Kỳ thực mấy năm nay Phong điên! ”“Tao vừa mới về mà mày đã định làm tao khó chịu rồi đấy hả? Tao với anh ta đã hết duyên từ ba năm trước rồi!” Nhất là sau khi xảy ra chuyện kia thì giữa bọn họ cũng chẳng còn dây dưa gì với nhau nữa.

Thủy An Lạc không bỏ lỡ sự cô đơn chợt lóe lên trên gương mặt Kiều Nhã Nguyễn.

“Lão Phật Gia, mày! ” Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?“Đến giờ nghỉ trưa rồi, tao mời mày ăn cơm, đi ngồi thử xe Land Rover cực ngầu của chị đây nào!” Kiều Nhã Nguyễn lại khôi phục lại sự bình tĩnh của mình, ôm Thủy An Lạc nói.

“Xì, có gì mà ngầu, ba tao cũng có nhá! Nhưng mày khao tao ăn thì tao bằng lòng.

” Thủy An Lạc cười híp mắt nói.

“Đi nào, mang cả con nuôi tao theo nữa, còn cả cặp song sinh kia nữa đâu? Mau cho tao gặp hai đứa nhóc đó đi nào!” Kiều Nhã Nguyễn ôm Thủy An Lạc đi ra ngoài.

Cặp song sinh kia?Thủy An Lạc vừa nghĩ đến cảnh chiến tranh mỗi ngày sau khi về nhà thì đã muốn tăng ca, muốn tranh thủ làm nhân viên gương mẫu của bệnh viện.

“Theo tao về nhà đi, tao cho mày gặp!” Thủy An Lạc cười híp mắt nói.

Cô cũng xin nghỉ để có thể chơi được với Kiều Nhã Nguyễn cả chiều luôn.

------oOo------.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play