Lúc Kiều Nhã Nguyễn đưa Thủy An Lạc về, ngoài trời mưa như trút nước.
Tiểu Bảo Bối ở nhà đang khóc quấy không thôi, mãi cho đến khi Thủy An Lạc trở về thì mới nằm im trong lòng mẹ thút tha thút thít.
Sở Ninh Dực không có nhà, thím Vu nói Thủy An Lạc mới biết tối qua anh đã ra nước ngoài rồi, chưa biết bao giờ mới về.
Trong lòng Thủy An Lạc liền dâng lên một cảm giác không nói nên lời, hóa ra vì anh ta ra nước ngoài nên mới không xuất hiện.
Sắp đặt hết mọi thứ rồi đột nhiên ra nước ngoài, suy cho cùng Thủy An Lạc vẫn không phải là đối thủ của Sở Ninh Dực.
Tất cả những hành động tốt đẹp của anh ta đều có mục đích cả, vậy còn giờ, cuối cùng cũng đến lúc anh ta vứt bỏ cô rồi sao?Quả thật Sở Ninh Dực đã ra nước ngoài bởi vì anh cũng không hề lường trước được sẽ có chuyện chiếc bút ghi âm kia.
Thủy An Lạc vẫn luôn bình tĩnh đối với việc Sở Ninh Dực đã ra nước ngoài.
Bởi vì, với cô mà nói thì cứ như thế này là tốt nhất, nếu không côkhông biết phải đối mặt thế nào với Sở Ninh Dực nữa.
Hơn nữa, đây cũng là thời điểm tốt nhất để cô có thể rời khỏi đây.
Bên ngoài mưa như trút nước mà Tiểu Bảo Bối vẫn quấy nguyên đêm không chịu ngủ, Thủy An Lạc bế con trai đi tới đi lui, nhưng cậu nhóc vẫn cương quyết quấy mẹ mình đến cùng.
"Đừng khóc nữa mà!" Thủy An Lạc nhỏ giọng lên tiếng, trong giọng nói đã có chút nghèn nghẹn, trước giờ chỉ cần Tiểu Bảo Bối quấy khóc thì Sở Ninh Dực sẽ là người dỗ thằng bé, giờ cô mới biết dỗ trẻ con cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì.
"Đừng khóc nữa, ba con không có nhà đâu.
"Tiểu Bảo Bối khóc đến đỏ cả mặt khiến Thủy An Lạc lại càng thấy sốt ruột hơn và cũng càng cảm thấy mất mát, rõ ràng con là do cô sinh ra, vậy mà cô lại chẳng bằng Sở Ninh Dực.
Vậy nên lúc này Thủy An Lạc đã hận Sở Ninh Dực đến tận xương tủy.
"Ôi, tổ tông của tôi ơi, sao thế này?" Thím Vu ở dưới nhà nghe được tiếng trẻ con quấy khóc, vội vàng khoác áo chạy lên.
Thủy An Lạc đưa tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Không sao đâu ạ.
" Cô không thể cứ dựa mãi vào người nhà họ Sở được, vì sau này cô vẫn sẽ phải tự chăm con một mình thôi.
Thím Vu là một người nhanh nhạy, thấy Thủy An Lạc nói vậy bà liền biết ngay cô đang nghĩ cái gì, nhưng bà vẫn tỉnh bơ chạy đến đón lấy bé con: "Trẻ con quấy khóc không thể cứ bế như thế được.
"Thím Vu vừa nói vừa cẩn thận đặt Tiểu Bảo Bối lên giường, sau đó bà vỗ nhẹ lên cái bụng nhỏ của nhóc con, không đến một lúc sau Tiểu Bảo Bối đã chịu yên tĩnh trở lại.
Thủy An Lạc khẽ mĩm môi nghiêm túc học hỏi.
Thím Vu ở lại đến lúc Tiểu Bảo Bối ngủ say mới rời đi, chỉ là vừa xuống nhà bà đã lập tức gọi điện cho Hà Tiêu Nhiên rồi dùng tốc độ sét đánh kể lại chuyện này.
Lúc này, Hà Tiêu Nhiên vẫn còn chưa ngủ, sau khi nghe xong những gì thím Vu kể lại, hai hàng lông mày của bà không khỏi nhíu lại: "Ninh Dực không có ở nhà nó liền muốn bỏ đi, con bé Thủy An Lạc này rốt cuộc muốn làm gì vậy?"Trước đây Hà Tiêu Nhiên đã có chút thành kiến với Thủy An Lạc nên lúc này bà lại càng cảm thấy Thủy An Lạc không hiểu chuyện, đàn ông đi làm việc là chuyện rất bình thường, có gì đâu mà phải nhặng xị lên.
"Lần này vụ việc của Thủy gia rùm beng lên như vậy, Thủy tiểu thư đang trong gia đoạn cần được an ủi nhất thì thiếu gia lại chẳng có ở nhà.
" Thím Vu thở dài nói.
"Chuyện Thủy gia nhà nó cũng đâu phải mới ngày một ngày hai! Ninh Dực vắng nhà là do nó có chuyện phải làm, chứ chẳng lẽ cứ phải ở nhà với nó từ sáng đến tối à?" Hà Tiêu Nhiên bực tức nói, vốn dĩ bà chịu chấp nhận Thủy An Lạc chỉ bởi lẽ không muốn để Sở Ninh Dực qua lại với đàn ông, thế nên ngay từ đầu bà cũng chẳng phải yêu thích gì cô, chỉ cần cô làm gì đó không tốt, bà đều sẽ cảm thấy đây là lỗi của cô.
"Bảo với nó, muốn đi đâu thì đi nhưng phải để đứa bé lại.
"Thím Vu hơi ngẩn ra, bà không nghĩ phu nhân sẽ tức giận đến vậy.
"Tôi sẽ cố gắng khuyên nhủ cô ấy.
" Thím Vu vội vàng nói.
------oOo------.