Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối rồi đưa tay xoa đầu con trai nhà mình một cái.

Cốc Hòa đứng cách đó không xa đang cầm máy ảnh chụp được một màn quái dị này.

Ngoài tân lang và tân nương còn có một bé con thời cổ đại, bây giờ còn có thêm phù dâu và phù rể hiện đại ngồi đối diện, đây đúng là một bức ảnh rất kỳ quặc.

Tuy rằng Kiều Nhã Nguyễn đã cố gắng kháng nghị nhưng mà việc chụp hình đến nửa đêm vẫn không được đồng ý, có điều lần này người ra quyết định là Sở Ninh Dực.

Lý do: Lạc Lạc đang mang thai, không thể thức đêm!Kiều Nhã Nguyễn không nhịn được lầm bầm: Cái gì mà không được thức đêm, lừa quỷ chắc? Hơn nửa đêm hôm qua Thủy An Lạc còn nhắn tin cho cô nói là buồn chán nữa đấy nhé?Mà quả thực Phong Phong cũng không có thời gian, bởi vì một bữa cơm mà di động của anh ta đã vang lên đến mấy lần.

Mãi đến lần cuối cùng anh ta thấy người gọi đến là ai thì đi ra ngoài nghe máy, đến giờ vẫn chưa quay lại.

Sở Ninh Dực vừa mới đảo mắt nhìn qua, đó là điện thoại của ba Phong Phong, cũng là cuộc điện thoại mà Phong Phong không thể từ chối không nghe.

Thủy An Lạc tẩy trang thay quần áo xong đi ra.

Cô thấy nhân viện phục vụ đã sắp xếp đồ cưới của mình xong xuôi và mang đi rồi.

Tiểu Bảo Bối lúc này cũng đã thay đồ xong, hiện tại đang ghé đầu vào vaiba mình ngủ gật.

“Bạ bạ, về nhà~” Tiểu Bảo Bối nhỏ giọng nói.

Cu cậu đã chơi nguyên cả một buổi chiều ở studio nên chắc giờ cũng mệt lắm rồi.

Sở Ninh Dực vỗ vỗ lên lưng con trai để dỗ nhóc ngủ, sau đó nhìn Cốc Hòa đang chỉnh máy ảnh của mình: “Nửa tháng sau tôi muốn tất cả ảnh chụp.

”Cốc Hòa nhún vai, cái người này đã lên tiếng thì anh còn nói gì được nữa chứ? Đành phải thức suốt đêm mà làm ảnh thôi.

“Ngày mai có thể chụp ngoại cảnh.

” Cốc Hòa đề nghị.

“Quá lạnh.

” Thủy An Lạc còn mặc váy cưới nữa, đây là điều mà Sở Ninh Dực tuyệt đối không cho phép.

Trời đã qua tháng hai, mặc dù thời tiết không còn lạnh như mùa đông nhưng vẫn ở mức mười sáu mười bảy độ, mặc áo cưới giữa thời tiết này quả thực lạnh chết luôn.

Để chụp ảnh được đẹp thì nhiều người sẽ bằng lòng lấy thời trang phang thời tiết, thế nhưng cái vị trước mắt này chắc chắn không đồng ý đâu.

Hơn nữa Sở tổng kiêu ngạo lạnh lùng chỉ quẳng cho hai chữ đó, thế có nghĩa là anh đã quyết định rồi đấy.

“Lạnh, lạnh~” Tiểu Bảo Bối ngẩng đầu lên rồi nói hai chữ giòn tan.

Cốc Hòa bật cười, thằng quỷ này thì biết cái gì chứ, thế mà cứ kêu lạnh suốt thôi.

Trán của Sở Ninh Dực kề sát trán của con trai bảo bối, thấy không có gì khác lạ thì mới yên tâm.

“Ngày mai không cần đến sớm, sau mười giờ là được.

” Sở Ninh Dực tiếp tục nói.

“Muộn thế cơ á?”Sở Ninh Dực quay đầu nhìn Thủy An Lạc đang đi ra, sau đó dứt khoátném một câu cho Cốc Hòa: “Chị dâu của cậu sáng sớm không dậy nổi.

”Thủy An Lạc nghe lời này thì suýt nữa ngã quỵ người xuống đất, anh Sở nói như này là có ý gì hả?Gì mà cô không dậy nổi chứ?Cốc Hòa sửng sốt một chút, đây chính là Sở tổng kiêu ngạo, lạnh lùng của bọn họ đó sao?Đây quả thực là hộ thê cuồng ma* mà, chả lẽ còn sợ người khác không biết anh chiều vợ mình đến thế nào nữa chắc?*Hộ thê cuồng ma: Điên cuồng bảo vệ yêu chiều vợ.

Tiểu Bảo Bối thấy mẹ mình đi ra liền với cái tay nhỏ làm nũng gọi: “Ma ma~”Tiểu Bảo Bối thật sự rất mệt, cho nên giọng nói cũng trở nên nhỏ xíu.

Thủy An Lạc đưa mấy món đồ cưới đang cầm cho Sở Ninh Dực rồi đón lấy Tiểu Bảo Bối.

Cốc Hòa nhìn sự tương tác một cách tự nhiên của bọn họ thì cảm khái, xem ra sự bảo vệ của Sở Ninh Dực đối với chị dâu đều lộ rõ trong từng cử chỉ của anh.

Trước đây ai dám sai gì Lão Đại cơ chứ, thế chẳng phải muốn bị tẩn cho chết luôn à.

Nhưng mà chị dâu này còn chưa kịp nói một câu mà Sở đại đã nhận luôn rồi.

Lúc này Kiều Nhã Nguyễn cũng thay đồ xong đi ra, mất công trang điểm xong mai lại phải trang điểm nữa, chỉ vì một bức ảnh chụp chung cuối cùng, cô sống dễ dàng lắm sao?Phong Phong cũng bước vào, lúc này sắc mặt anh ta có chút khó coi.

------oOo------.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play