Trong lòng Kiều Nhã Nguyễn không khỏi có chút chua chát.

“Làm phiền anh Phong buông tay tôi ra.

”“Con lại đi gặp cái con hồ ly tinh kia!!!”Kiều Nhã Nguyễn vừa mới dứt lời thì quả nhiên nghe được tiếng gào thét của mẹ Phong từ đầu bên kia điện thoại.

Kiều Nhã Nguyễn cười ha hả hai tiếng rồi mạnh mẽ giằng tay ra, sau đó ôm Tiểu Bảo Bối đi vào.

Kiều Nhã Nguyễn thừa nhận rằng cô cố ý, Phong Phong càng không muốn nói thì cô càng muốn cho bà ta biết.

Phong Phong nghe tiếng gào thét của mẹ mình rồi nhìn bóng lưng xa dần của Kiều Nhã Nguyễn, cuối cùng anh ta nhịn không được mà phải mắng một tiếng: “Mẹ, cô ấy là phù dâu! Chúng con ở cùng nhau là chuyên đương nhiên! Nếu mẹ muốn con trai mẹ không có nổi một người bạn thì mẹ cứ làm ầm lên tiếp đi!” Phong Phong tức giận nói rồi cúp máy luôn, sau đó đuổi theo Kiều Nhã Nguyễn.

“Em có ý gì?” Phong Phong túm lấy cánh tay của Kiều Nhã Nguyễn rồi nhíu mày nói, nhưng giọng điệu của anh ta không có vẻ tức giận.

Bởi vì anh ta tự biết được rằng anh ta đã chẳng có quyền được tức giận với cô nữa rồi?Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại lạnh lùng nhìn anh ta: “Tôi không có ý gì cả, chỉ là nhắc nhở anh Phong rằng tôi chính là hồ ly tinh trong mắt mẹ của anh thôi.

Tôi cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi mà.

”Giọng điệu của Kiều Nhã Nguyễn đầy châm chọc.

Châm chọc đến mức khiến ngực của anh ta cảm thấy đau đớn.

“Em không thể vì tôi mà lùi một bước sao?” Phong Phong trầm giọng nói:“Bà ấy sẽ không ở lại thành phố A quá lâu đâu.

”“Tại sao tôi lại phải vì anh mà lùi một bước chứ? Lúc mẹ anh đánh tôi, mắng tôi, chửi tôi thì anh chẳng hé răng lấy một lời.

Anh không thể vì tôi mà phản đối mẹ anh một lần thôi sao?” Kiều Nhã Nguyễn cười nhạt: “Nhưng cũng đúng thôi, tôi là gì của anh chứ, sao đáng để anh phải vì tôi mà nặng lời với mẹ anh được.

”Kiều Nhã Nguyễn cười ha hả rồi lại giật tay ra khỏi tay của anh ta.

Phong Phong nhìn Kiều Nhã Nguyễn đi vào trong, tức giận đấm một cái vào không khí.

Phản bác lại mẹ mình sẽ chỉ khiến chuyện này rắc rối hơn, bởi vì một khi người nhà anh ta không cho phép thì Kiều Nhã Nguyễn chỉ càng nguy hiểm hơn mà thôi, vậy nên anh ta không thể làm như vậy được.

Từ trước tới nay Cốc Bát Gia chưa bao giờ ép người khác phải cố ý tạo hình cho mình chụp, anh ta chỉ tùy ý mà chụp thôi.

Khung cảnh được dàn dựng có khoảng hơn hai trăm mô hình lầu gác cổ đại, có gác lửng, có sông suối, có cỏ cây, hoàn toàn không khác biệt gì so với chụp ngoại cảnh, thứ khác biệt duy nhất có lẽ là nhiệt độ.

Thủy An Lạc lùi lại nói gì đó với Sở Ninh Dực, nhưng người đàn ông mà cô đang nhìn thì lại cứ chăm chăm chú ý dưới chân cô, như thể sợ cô sẽ bị ngã xuống.

Cốc Bát Gia bắt được vẻ lo âu lộ ra trong mắt Sở Ninh Dực, còn có biểu cảm hài lòng của anh vì lời nói của Thủy An Lạc nữa.

Cô gái bước đi bên bờ sông, linh động như một tinh linh ở xứ thần tiên, khuôn mặt cô gái ấy xinh đẹp tuyệt trần, trong tấm hình ấy có cô, có một người đàn ông, và một đứa bé đáng yêu nữa.

Lúc Thủy An Lạc giật lùi lại, bất cẩn lại giẫm phải tà váy.

“Cẩn thận.

” Sở Ninh Dực khẽ hô một tiếng rồi nắm lấy cổ tay của cô, sau đó trở tay kéo người vào lòng mình.

Một tay của Sở Ninh Dực vòng qua rồi ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Thủy An Lạc, cứu cô khỏi kết cục ngã sấp xuống.

“Tách tách tách tách! ”Ngay lúc ấy tiếng nút bấm từ máy ảnh của Cốc Bát Gia vang lên không ngừng, thậm chí còn chẳng để chừa thời gian chọn góc chụp bởi vì mỗi một khung cảnh anh ta đều không muốn bỏ qua.

Thủy An Lạc vỗ vỗ lồng ngực của mình, nguy hiểm thật đấy.

Sở Ninh Dực tì sát trán vào trán cô: “Đã bảo em phải ngoan ngoãn một chút rồi, thế mà em chẳng chịu nghe lời gì cả.

”Thủy An Lạc vươn tay ôm lấy cổ của Sở Ninh Dực, sau đó cười híp mắt nói: “Chẳng phải vẫn còn có anh đấy sao?”Được lắm, câu này nghe rất bùi tai.

“Nếu như chúng ta thật sự là người cổ đại, anh là một Thái tử thật sự thì liệu em có khả năng trở thành Thái tử phi không nhỉ?” Thủy An Lạc vẫn giữ nguyên tư thế ấy mà kéo Sở Ninh Dực lui về sau.

------oOo------.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play