Sở Ninh Dực chậm rãi nắm lấy tay cô để cởi nút áo của mình, hoàn toàn không để ý đến vẻ quẫn bách trên mặt cô.

“Sáng sớm hôm nay anh đã nói gì với em?” Sở Ninh Dực lại càng thong thả hơn.

Nói cái gì chứ?Đại não úng nước của Thủy An Lạc bắt đầu chuyển động.

Không được đi gặp Lý Tử!Không được đi gặp Lý Tử!Hừ hừ hừ~Anh Sở, anh nhỏ mọn như vậy mẹ anh có biết không?Vậy ra, anh Sở đang trắng trợn trả thù cô đấy hả?“Em nói! ” Thủy An Lạc nhíu mày lên tiếng, đột nhiên tiếng di động lại vang lên: “Điện thoại di động.

”Cái âm thanh này không phải từ di động của cô!“Kệ nó.

” Sở Ninh Dực nói rồi tay vẫn tiếp tục động tác của mình.

Tiếng chuông điện thoại ngừng lại, Thủy An Lạc âm thầm trợn trắng mắt, Sở tổng kiêu ngạo có quyền không thèm nghe điện thoại.

“Em đi gặp Lý Tử đó là vì! ” Thủy An Lạc đang định giải thích tiếp thế nhưng lại không biết giải thích như thế nào.

Sở Ninh Dực tiếp tục cởi quần áo, sau đó dứt khoát bước vào bồn tắm rồi ngồi phía sau Thủy An Lạc.

“Nói đi.

”Thủy An Lạc bĩu môi, cô bắt lấy cái tay bắt đầu không đứng đắn của ai kia bên hông mình: “Đó là vì lễ phép anh hiểu không? Mà thôi quên đi, anh cũng đâu hiểu cái gì là lễ phép đâu.

”Sở Ninh Dực cúi luôn xuống cắn lên cổ cô một cái: “Bản thiếu gia không biết lễ phép?” Cũng phải nhìn lại xem có bao nhiêu người đáng giá để anh phải lễ phép nhé, ok?Thủy An Lạc nhịn không được mà rụt cổ của mình lại, sau đó xoay người sang rồi ghé vào lồng ngực anh: “Em hỏi anh một chuyện.

”“Lúc này mà em muốn hỏi anh chuyện gì?” Sở Ninh Dực cúi đầu hôn lên môi cô: “Không được mất tập trung, ngoan ngoãn tắm đi.

”Thủy An Lạc quăng cho anh một ánh mắt sắc như dao, đáng tiếc chiêu này chẳng có tác dụng gì với Sở Ninh Dực cả.

Mỗi lúc như thế này, Sở Ninh Dực tuyệt đối sẽ chuyên tâm làm việc của mình, cho nên Thủy An Lạc đã được định sẵn là kẻ bại trận rồi.

Còn bên ngoài phòng tắm, di động của Sở Ninh Dực lại vang lên một lần nữa nhưng vẫn không có người bắt máy.

Trong phòng bệnh của Lý Tử tại bệnh viện, có một người đàn ông đứng bên cửa sổ gọi điện thoại hết lần này tới lần khác.

Anh ta biết rõ đây là một chuyện khô khan cỡ nào bởi vì người ở đầu dây bên kia chắc chắn là không nhận điện thoại rồi.

“Lộ Túc, cậu điên rồi.

” Lý Tử day day trán rồi trầm giọng nói.

Người đang đứng bên kia sổ kia không phải Mặc Lộ Túc thì còn có thể là ai?Mặc Lộ Túc không trả lời câu hỏi của anh mà vẫn đứng yên tại chỗ gọi điện thoại.

“Anh họ của cậu sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.

” Lý Tử lại nói.

Ngón tay đang đè xuống phím gọi của Mặc Lộ Túc cuối cùng cũng thu lại: “Đời này anh ta sống quá tự tin, chung quy anh ta cũng nên nếm thử mùi vị của sự thất bại rồi.

”Mặc Lộ Túc trầm giọng nói rồi cất điện thoại của mình đi.

Lý Tử hơi hé miệng nhưng lại không thốt ra được câu nào.

Mặc Lộ Túc quay lại nhìn người đang nằm trên giường bệnh: “Chuyện này không liên quan gì đến cậu cả, bất kể có chuyện gì xảy ra thì đều do một mình tôi làm.

”“Cậu nghĩ cậu đang chứng tỏ cái gì đây?” Trước khi Mặc Lộ Túc bỏ đi, Lý Tử đột nhiên lên tiếng gọi lại: “Chứng tỏ anh ta thật sự lợi hại hơn cậu sao, hay là chứng tỏ rằng bất cứ lúc nào anh ta cũng có thể bảo vệ Thủy An Lạc! Nhưng mà cậu có từng nghĩ rằng những gì cậu làm đang đẩy Thủy An Lạc vào nguy hiểm hay không!”Hai bàn tay của Mặc Lộ Túc hơi hơi siết chặt, cả cơ thể cũng căng cứng lên: “Tôi sẽ không để cô ấy gặp nguy hiểm, đây là cơ hội cuối cùng để tôi có thể cắt đứt hy vọng đối với cô ấy.

”Lý Tử nhìn người biến mất đằng sau cánh cửa thì trong lòng dâng lên một nỗi khiếp sợ.

Mà điều khiến anh sợ chính là việc Mặc Lộ Túc vẫn chưa hết hy vọng với Thủy An Lạc.

Nhưng cái khiến anh khiếp sợ hơn thế lại là việc Mặc Lộ Túc giúp Viên Giai Di đối địch với Sở Ninh Dực, mục đích là để Sở Ninh Dực chứng minh được rằng anh có đủ thực lực để bảo vệ được Thủy An Lạc!------oOo------.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play