“Sao thế, tò mò tại sao tôi lại có thể đứng dậy được à?” Viên Giai Di nhếch khóe miệng mang theo vài phần dữ tợn.Thủy An Lạc cũng chẳng chối mà gật đầu một cái, quả thực là cô đang rất tò mò về chuyện này.Viên Giai Di cất bước đi tới, Thủy An Lạc tự động lui về sau một bước.“Nghe nói Lý Tử tới tìm cô?” Viên Giai Di thấy Thủy An Lạc lui lại thế nhưng không tiếp tục bước lên nữa.Hai bàn tay nhét trong túi của Thủy An Lạc khẽ siết chặt lại.

Cô không hề lên tiếng mà chỉ yên lặng nhìn cô gái trước mắt mình.Ấn tượng cuối cùng của Thủy An Lạc về Viên Giai Di chính là lúc cô ta vẫn đang ở trên sân khấu.

Đó là lần cô lướt mạng ngẫu nhiên nhìn thấy ảnh chụp.Nhưng hiện giờ hai hốc mắt của Viên Giai Di hõm sâu, cho dù đã trang điểm cũng chẳng che giấu được ánh mắt vô hồn của cô ta, hai phần xương gò má nhô cao, hoàn toàn không giống cô ta trước đây.Vậy nên Thủy An Lạc có thể nhìn ra được, hiện giờ dù Viên Giai Di có thể đứng lên nhưng cơ thể của cô ta thực chất cũng đã nát hết cả rồi.“Đúng thế thì sao?”Khóe miệng của Viên Giai Di vẫn cong lên, chỉ có điều nụ cười của cô ta có chút dọa người.Thủy An Lạc mím môi thật chặt, đầu ngón tay găm sâu vào lòng bàn tay.“Rốt cuộc thì mày có gì tốt chứ?” Viên Giai Di nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt: “Tại sao lại có thể khiến nhiều thằng đàn ông vì mày mà không tiếc bất cứ giá nào đối địch với tao như thế?”Điều cô ta hận nhất có lẽ chính là Sở Ninh Dực vì Thủy An Lạc mà đến tận cửa sỉ nhục cô ta.

Mấy việc thế này trước đây Sở Ninh Dực chưa bao giờ rảnh rỗi để làm cả.Thế nhưng giờ anh lại làm chuyện đó vì Thủy An Lạc.Thủy An Lạc lùi đến trước cửa nhưng không lùi vào trong phòng, có lẽ cửa chính là ranh giới cuối cùng của cô, nếu như vào rồi Thủy An Lạc sợ rằng mình sẽ không còn đường lui nữa.“Viên Giai Di, mọi người đối đầu với cô là vì bản thân cô đã sai.

Chuyện này có liên quan gì đến tôi chứ?” Thủy An Lạc trầm giọng nói: “Bĩnh tĩnh mà nhìn đi! Sau khi Ninh Dực biết những gì ba cô đã làm, anh ấy vẫn hết lòng quan tâm giúp đỡ cô! Anh ấy đối xử với cô chẳng khác gì lúc trước, thế nhưng chính bản thân cô lại tự đẩy mình đến tới bước đường này.”Thanh âm của Thủy An Lạc rất thấp, thế nhưng những gì cô nói ra lại là sự thật.Trước đây khi Thủy gia gặp chuyện không may, Sở Ninh Dực vẫn vì Thủy An Lạc mà làm mọi thứ.

Thế nhưng lại vẫn buông tha cho Viên Giai Di một con đường sống, đây là vì anh vẫn còn niệm chút tình xưa với cô ta.”Chỉ tiếc Viên Giai Di không hiểu điều này.“Đối xử với tao giống như trước đây?” Viên Giai Di bỗng bật cười rồi bắt đầu cười một cách điên cuồng.Thủy An Lạc nhìn quanh bốn phía, đây là thời gian mà người nhà của bệnh nhân đến thăm bệnh, cho nên trong lòng cô cũng thả lỏng hơn được một chút.“Nếu anh ấy vẫn đối xử với tao như lúc trước thì sao lại có chuyện của mày được?” Viên Giai Di tức giận chất vấn.“Sở Ninh Dực đã biết chuyện của ba cô từ nhiều năm trước, nhưng suốt bao năm nay anh ấy vẫn đối xử với cô như vậy! Cô biết rõ hơn bất cứ ai, Viên Giai Di, tự nhìn xem, bây giờ cô đã biến thành cái bộ dạng gì, là chính cô tự tìm đường chết, không liên quan đến bất cứ ai cả!”“Ha...” Viên Giai Di cười khẩy: “Tự tao tìm đường chết? Nếu không phải do mày trở về thì sao tao có thể đi tới bước đường này chứ, đều do mày hại tao!” Viên Giai Di lại căm phẫn nói.Thủy An Lạc hít sâu một hơi rồi hơi nghiêng người tránh khỏi Viên Giai Di: “Viên Giai Di, cho dù không phải là tôi thì cũng sẽ có người khác mà thôi, bởi vì cô không phải là người mà anh ấy cần.” Thủy An Lạc trầm giọng nói.“Vậy chẳng lẽ mày là người đó sao?” Viên Giai Di mạnh mẽ dằn sự tức giận trong lòng xuống, quay sang nhìn Thủy An Lạc.Thủy An Lạc hơi cúi đầu rồi rút hai tay ra khỏi túi, sau đó cô lại ngẩng đầu lên nhìn cô gái đối diện mình: “Viên Giai Di, cô có biết không? Việc mà tôi hối hận nhất bây giờ chính là tôi đã từng...” Thủy An Lạc vừa nói vừa từ từ tiến sát lại Viên Giai Di, sau đó thấp giọng nói bên tai cô ta: “Ghen tị với cô.”------oOo------.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play