Thủy An Lạc theo Sở Ninh Dực rời đi, suốt dọc đường vẫn há mồm kinh ngạc.Không ngờ Phong điên lại đi đập con người ta?Thế này thì cũng điên quá rồi đấy?!Trên đường về, Tiểu Bảo Bối vẫn ngồi trong lòng ba ê a nói cái gì đó, thi thoảng còn liếc liếc mẹ mình một cái.“Bạ bạ?” Tiểu Bảo Bối há miệng gọi rồi bám vào tay ba mình định đứng lên.Sở Ninh Dực đỡ cánh tay của con trai để nhóc đứng lên, sau đó lặng yên xem nhóc muốn làm gì?Tiểu Bảo Bối đứng dậy rồi còn biết cẩn thận mà vịn vào ba, cái chân ú nần muốn thò qua bên mẹ.
Nhưng Thủy An Lạc vừa mới định ôm nhóc thì thân thể nhỏ bé của Tiểu Bảo Bối lập tức rụt về lòng ba mình.Thủy An Lạc giật giật khóe miệng, con trai, con đang trêu mẹ đấy hả?Sở Ninh Dực nhướng mày, gần đây Tiểu Bảo Bối biết đùa rồi, thích nhất là trêu mẹ mình.Chắc là con trai anh cảm thấy chỉ số IQ của mẹ với của nhóc ở cùng một bậc.Tiểu Bảo Bối đùa như vậy mấy lần, Thủy An Lạc lạnh lùng liếc nhìn con trai một cái rồi không chịu phối hợp nữa.Xe về đến nhà, Tiểu Bảo Bối muốn tự mình bước xuống nên Sở Ninh Dực chỉ có thể buông nhóc ra.
Thủy An Lạc đi theo phía sau cẩn thận đề phòng nhóc bị ngã.
Cô bất ngờ đánh nhẹ một cái lên vai của con trai, sau đó lập tức tránh đi, Tiểu Bảo Bối quay đầu lại ngó ngó, là ai vừa đánh con đấy hả?Sở Ninh Dực nhìn vợ và con trai của mình thì không nhịn được mà toát hết cả mồ hôi lạnh.
Quả nhiên là vợ anh và đứa con trai một tuổi có chỉ số IQ bằng nhau, không sai chút nào.Hai mẹ con vừa đùa vừa đi về nhà, thím Vu đã chuẩn bị bữa trưa xong xuôi.Tiểu Bảo Bối được mẹ bế, đôi mắt to tròn cứ nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn, nhóc còn chu mỏ nói: “Gì, gì?”Tiểu Bảo Bối càng biết nói nhiều từ thì lại càng thích nói, chắc chắn đây sẽ là một thằng nhóc lắm điều đây.“Khoai tây.” Thủy An Lạc nói.“Tây, tây~” Tiểu Bảo Bối lập tức học theo, cái tay ngắn tũn tiếp tục chỉ:“Gì...”“Đây là thịt thịt, thịt thịt...”“Tịt tịt~”“Ha ha, là thịt chứ, con ngốc quá đi!” Thủy An Lạc bật cười rồi ôm con trai vào nhà tắm rửa tay.Sở Ninh Dực nhướng mày rồi cũng vào nhà tắm theo hai mẹ con.***Kiều Nhã Nguyễn rời khỏi khách sạn thì về thẳng nhà luôn.Mẹ Kiều thấy Kiều Nhã Nguyễn trở về thì có chút ngạc nhiên.“Sao lại về sớm thế này?”“Mẹ, mẹ tìm người kiểu gì thế hả? Mẹ cũng không biết hắn ta làm cái gì sao?” Kiều Nhã Nguyễn tức giận đùng đùng nói rồi ngồi xuống cạnh ba mình.Ba Kiều và mẹ Kiều không hiểu gì cả: “Làm sao thế?”Kiều Nhã Nguyễn dứt khoát kể hết mọi chuyện lại cho mẹ Kiều nghe một, nghe xong mẹ Kiều cũng có chút thổn thức: “Là người khác giới thiệu, mẹ thấy cậu ta làm việc ở công ty lớn nên nghĩ cũng không đến nỗi nào.”“Thôi được rồi, về sau ba với mẹ không cần quan tâm chuyện của con nữa, để con tự chọn.” Ba Kiều duỗi tay nắm lấy tay Kiều Nhã Nguyễn rồi nói.“Đừng, con vẫn phải nhờ mẹ kiếm đối tượng gặp mặt khác cho con cơ mà? Chỉ là con không muốn kiểu người như vậy nữa thôi.” Kiều Nhã Nguyễn vừa nghĩ tới những gì Phong Phong nói hôm nay là lại cảm thấy tức giận.Mẹ Kiều nhíu mày: “Nhã Nhã, mẹ đâu có ép buộc con phải tìm đối tượng đâu, con vẫn còn nhỏ mà.”“Là tự con muốn tìm, mẹ nhớ là phải tiếp tục tìm đối tượng cho con là được.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong liền chạy biến lên lầu.Ba Kiều nhịn không được thở dài một cái: “Chắc con bé vẫn chưa quên được cậu ta đây mà.”Kiều Nhã Nguyễn lên lầu rồi quăng mình lên giường, sau đó dùng cái gối che kín đầu mình lại.
Phong Phong cái gì chứ, Ảnh đế cái gì chứ, đúng là gặp quỷ mà!------oOo------.