Tám năm sau, khi Ace 18 tuổi và ra khơi được một năm...
Cũng đã leo lên được được cái chức đội trưởng đội hai của Râu Trắng...
Đương nhiên là vẫn chưa đến lúc Râu đen bỏ trốn đâu...
...............................
Cho đến một ngày nọ, khi toàn bộ băng hải tặc Râu Trắng tập hợp trên một hòn đảo theo "lịch định kỳ"...
Mọi chuyện sẽ bình thường như bao ngày, nếu như không có sự xuất hiện của một người...
Theo báo cáo của thuyền viên, ngay khi mọi người bắt đầu tụ tập đã có một kẻ muốn xông vào...
Từng người được cử đi, nhưng lại không có ai trở về hết...
Sau đó các đội trưởng cũng được cử đi. Và đương nhiên cũng không có ai trở lại hết...
Cuối cùng thì đích thân "bố già" ra trận, cùng với đó là Ace-lúc này chỉ vừa mới đến, nhưng lên đảo từ mặt bên kia nên không mảy may biết "thảm họa" của bờ bên này hòn đảo...
...............................
Lúc này, Râu Trắng cũng đã đối mặt với kẻ đột nhập. Và hình ảnh "rùng rợn" phía sau kẻ định khiến ông có chút không nói nên lời...
Hầu hết là bị trói nghiến, treo trên thân cây... Còn lại thì bị đóng băng toàn bộ tay chân...
Nói tóm lại là tất cả đều bị không chế hoặc bất tỉnh, nhưng chỉ cần lướt qua là ông biết họ gần như không gặp nguy hiểm...
Có vẻ như kẻ này cũng không phải là xấu...
Lúc này Râu Trắng mới nhìn kẻ địch của mình...
Một con nhóc, dường như chỉ tầm tuổi Ace... Một Ace phiên bản nữ sao?
- Ngươi muốn đối đầu với ta sao?_ Râu Trắng cất lên tiếng nói đầy uy áp. Nhưng đối thủ của ông chỉ lắc đầu. Sau đó, dưới sự ngạc nhiên của ông, kẻ đó chậm chạp giơ tay chỉ về phía sau:
- Tôi... muốn qua đó!
- Hửm?_ Râu Trắng cũng ngó ra đằng sau, nhưng chẳng nhìn thấy gì hết... Trước khi ông kịp thắc mắc thì âm thanh lại tiếp tục vang lên:
- Ở phía bến ấy, có một cái gì đó... rất quen thuộc... Tôi muốn đi qua, nhưng mấy người kia cứ xông vào nên tôi trói họ họ lại._ Ngữ khí cực kỳ bình tĩnh, tiện thể tố tội của mấy tên kia luôn...
- Ồ?_ Râu Trắng cảm thán, liếc mắt qua mấy kẻ đang bị khống chế... Và sự thật đắng lòng là có vẻ như kẻ đột nhập đã nói đúng... Lần này thì ông hạ hỏa:
- VIệc lần này là chúng ta đã sai, liệu cô có thể thả lũ đó ra không?
Kẻ đó không nói một lời, nhưng toàn bộ đều được thả ra...
.................................................
Lúc này, Ace đã được cho biết về kẻ đột nhập. Anh ngay lập tức xông tới và chuẩn bị xử lý cái kẻ chết tiệt ấy...
Tuy nhiên, khi nhìn thấy "kẻ địch", Ace đã sững lại...
Cô gái nhỏ nhắn, mái tóc dài lấp lánh dưới ánh nắng, đôi mắt xanh trong veo...
Người mà Ace đã nghĩ đến bao nhiêu lần, liệu có phải là cô ấy không?
- Chiaki!_ Ace gào lên. Đúng lúc này, độ hảo cảm cũng tăng thẳng lên 5%, thành 75%...
"Kẻ địch", lúc này có thể nói chính là Chiaki, bắt đầu quay sang nhìn người đang bước đến...
Sau đó, cô nhìn chăm chăm vào cậu...
- Chiaki, là cậu phải không?_ Ngữ khí của Ace mang theo sự kích động lẫn sợ hãi... Phải! Anh sợ hãi, sợ hãi hơn cả khi tìm thấy Sabo trong tình trạng mất trí nhớ... Anh sợ việc mình chỉ nhầm lẫn cô ấy với người trước mặt...
Chiaki chỉ im lặng nhìn Ace, rồi cô bước lên một chút và chỉ tay vào anh:
- Sao anh lại biết tên tôi?
Ace lúc này đang thực sự vui mừng, anh không cố kị gì mà ôm chặt lấy cô gái nhỏ bé kia...
- Anh... có cái gì đó rất quen thuộc..._ Vừa nói, Chiaki lập tức vươn tay "sờ" lên bộ ngực trần của Ace...
Tập thể người đang ở đó trực tiếp "hóa đá"!
Đây là "hỏa quyền" Ace đấy, vậy mà có thể tỉnh bơ... sờ người ta thế sao?
Chiaki chỉ im lặng, sau đó lôi ra chiếc dây chuyền "vốn" phải nằm trên cổ Ace. Cô nắm chặt lấy nó, lúc này mới ngẩng mặt nhìn người cao hơn cả cái đầu trước mặt:
- Dây chuyền này... là của tôi. Anh... biết tôi sao?
Đối mặt với đôi mắt trong suốt kia, không hiểu sao Ace lại cảm thấy hồi hộp:
- Nó là của cậu. Cậu đã đeo cho tớ vào ngày Sabo bị bắn mà...
- Anh biết tôi khi còn nhỏ sao?_ Chiaki lại sấn tới hỏi tiếp, lần này thì vô tâm như Ace cũng nhận thấy điểm bất hợp lý. Anh nắm lấy vai Chiaki và cất tiếng hỏi:
- Chiaki, cậu có nhớ ra tớ là ai không?
Câu này đã đánh đúng trọng tâm, Chiaki hơi lắc đầu:
- Tôi không biết. Ngoại trừ việc tôi là Chiaki, còn lại... tôi không biết gì hết...
Vậy là Chiaki đã được dán nhãn "mất trí nhớ"!
Không chỉ thế, cô còn được tạm trú trên tàu của Râu Trắng dưới danh nghĩa "bạn của Ace"!!!
Tất nhiên, việc Chiaki bị mất trí nhớ, là... giả đó!
Phải thế mới dễ câu được điểm hảo cảm...
.........................................
Vậy là Chiaki nghiễm nhiên được tiếp đón như thượng khách ở con tàu này. Thậm chí, Râu Trắng còn đề nghị cô làm "con" của ông ta nữa chứ...
Đương nhiên là Chiaki không khách khí gì mà từ chối rồi...
Vậy là có thêm một "truyền kỳ" nữa về một kẻ dám từ chối lời mời của Râu Trắng...
Chiaki được ở tại tàu lớn, hệt như Ace khi mới lên tàu. Và lại gặp mặt những nhân vật chủ chốt như đội trường quân đoàn số 4, hoặc Phượng Hoàng chủ quân đoàn số 1 chẳng hạn...
Nhưng cô có thể dám chắc, họ hẳn đã được lĩnh giáo chút sức mạnh của cô rồi nên mới thế...
Và họ chưa nói với nhau được mấy câu đã thấy Ace chạy tới, bảo bọc cô như thể cô là một đứa trẻ con vậy! Khiến cho mấy tên trên thuyền cứ cười tủm tỉm mãi...
- Anh không cần phải như vậy mà. Tôi không phải là trẻ con nữa._ Không dưới một lần trong mấy ngày này Chiaki nói như vậy với Ace, nhưng lần nào anh cũng chỉ cười cười và nói lảng sang chuyện khác...
Cho đến buổi tối khi Chiaki từ chối làm "con" của Râu Trắng, mọi chuyện mới có vẻ biến chuyển một chút...
Ace khi biết Chiaki từ chối lời đề nghị kia thì vô cùng ngạc nhiên và ngẫm nghĩ, cuối cùng lại dẫn đến không ngủ được...
Vậy là anh bước ra ngoài boong thuyền, và lại đụng mặt Chiaki...
Cô gái nhỏ dường như vừa mới tắm xong, cả người ướt đẫm nước. Mái tóc suôn mềm đến tận chân, lấp lánh những giọt nước dưới ánh trăng...
Nghe thấy tiếng động phía sau, Chiaki giật mình quay lại...
Đối mặt với đôi mắt trong vắt ấy, Ace chợt cảm thấy luống cuống...
Đã 8 năm trôi qua, và Ace nhận ra rằng trước mặt cô ấy, anh vẫn cứ chỉ như một đứa trẻ...
Anh không nhận ra cô ấy đã thay đổi nhiều đến vậy...
Cô ấy không còn là cô bé 10 tuổi trước đây nữa, cô ấy lớn hơn và... diễm lệ hơn...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT