Bên trong không gian chiến đấu của hệ thống...
Trận chiến giữ hai vị vương tử Sư tộc và Thiên tộc vẫn diễn ra vô cùng ác liệt, không hề ý thức được bản thân đã trở thành công cụ cá độ cho không chỉ của Trần Lâm và Lý Minh Nguyệt mà còn của rất nhiều người khác đang ngồi xem.
Thiên Hy Văn với lợi thế bay lượn liên tục tạo ra những mũi tên kim sắc từ trên thiên không xạ kích Xích Mao Sư.
Bị dồn vào thế yếu, Xích Mao Sư vẫn thể hiện trình của một đại tộc không chút sợ hãi vung lên cự phủ đạp trả, trước sức mạnh khủng bố của hắn những mũi tên kim sắc kia không khác gì những chiếc lá nhỏ bị cuồng phong thổi bay.
Song phương tạm thời chưa ai làm gì được ai...
Nhận thấy được tình thế rơi vào thế khó đánh mãi cũng không xong...
Thiên Hy Văn kẻ nhìn nho nhã hơn lại động nộ trước muốn phát động đại chiến kết thúc đối thủ, sáu chiếc cánh trắng sau lưng đồng loạt xòe ra đón lấy ánh mắt mặt trời, quang nguyên tố trong không khí cuồng cuộn kéo đến chạy vào sáu chiếc cánh sau lưng rồi như một dòng hải lưu chảy về cây chiến cung kim sắc do Quang Huy Thánh Khí tạo thành...
Dưới tác dụng của những dòng sáng kim sắc không ngừng chảy vào, chiến cung trong tay Thiên Hy Văn theo đó ngày một sáng lên, khí thế nghiên ép lang ra bốn phía.
Bên dưới mặt đất, Xích Mao Sư cũng cảm nhận được khí thế đang ngày tăng cao của đối thủ, trong lòng thầm mắng tên có cánh kia vô sỉ.
Rõ ràng Thiên Hy Văn đang ăn hiếp Xích Mao Sư không biết bay mới dám dùng chiêu kia, nếu đổi lại là lão Cốt Long hay những kẻ có thể bay được khác, Thiên Hy Văn chưa gồng xong đã bị đánh chết.
Tuy nhiên Xích Mao Sư cũng không đứng đó chịu chết lập tức gầm lên một tiếng:
- SƯ...!VƯƠNG...!HỐNG...
Ngay lập tức theo tiếng gầm của Xích Mao Sư, đại chiêu thành danh của Sư tộc cũng được phát động, thánh quang bất khả xâm phạm theo đó chiếu sáng một góc trời, hư ảnh một con thần sư to lớn uy mảnh sau lưng có đôi cánh chim hiện ra sau lưng Xích Mao Sư...
Khí thế của con sư tử lông đỏ này theo đó cũng tăng lên gấp chục lần.
Trên thiên không Thiên Hy Văn cũng cảm nhận được sức mạnh to lớn từ hư ảnh thần sư đang đứng sau Xích Mao Sư tỏa ra, khuông mặt anh tuấn khiến vạn người phải đố kỵ khẽ hừ lạnh một tiếng...
Thiên Hy Văn không tin thần sư kia thực sự là bất khả chiến bại.
Sáu chiếc cánh thiên sứ theo tiếng hừ lạnh của Thiên Hy Văn điên cuồng hấp thụ quang năng rồi tạo ra những dòng chảy kim sắc tập trung về chiến cung trên tay hắn.
Khí thế đại tăng kim quang chói lọi như thiên thần hạ phàm, Thiên Hy Văn lạnh lùng kéo dây cung, kim quang theo đó ngưng tự thành hình một mũi tên kim sắc.
Xu một tiếng...
Mũi tên kim sắt ánh lên vạn đạo kim quang bay khỏi chiến cung phá không lao đến Xích Mao Sư...
Cùng lúc đó thần sư như cũng cảm nhận được nguy hiểm đang lao đến, khuôn mặt sư tử uy nghiêm thần thánh ẩn ẩn có tia nộ quang, đôi cánh trắng khổng lồ sau lưng gian ra che khuất một khoảng không...
Trước kim quang tiễn đang lao đến, thần sư một lần nữa gầm lên một tiếng, tiếng gầm mang khí thế trấn áp núi sông trấn hiếp vạn tộc vang lên và cũng một lần nữa vị “thần sư lão tổ” này không làm con cháu Sư tộc và người hâm mộ thất vòng.
Dưới một tiếng gầm như trấn áp tất cả kia, kim quang tiễn trần ngập khí thế như muốn xuyên thủng tất cả cũng không là gì trước tiếng gầm khủng bố kia bị nó đánh tan hóa thành những đóm sáng kim sắc nho nhỏ rồi biến mất trong không khi như chưa từng xuất hiện...

Hư ảnh thần sư theo đó cũng dần dàn tan biến nhưng uy thế mà nó đã đem đến đều khiến toàn trường sôi trào.
Cái danh thần sư bất khả chiến bại kia chưa bị ai hay bất kỳ chủng tộc nào xóa bỏ được, những đại tộc như Huyết tộc, Hải Sa tộc và giờ là Thiên tộc đều không thể chiến thắng được tiếng gầm khủng bố kia.
Đại chiêu Sư Vương Hống của Sư tộc vẫn là năng lực bá đạo nhất về khoảng...!phòng thủ.
Tuy nhiên đến gian đoan này rồi chả ai chấp với vị thần sư gần như không thể thắng kia nữa...
Thế nên dù khá tức giận và hụt hẫng khi một chiêu cực mạnh của mình không thể làm gì được đối thủ, Thiên Hy Văn vẫn không nghĩ ngợi nhiều chớp lấy thời cơ cấp tốc vỗ cánh lao xuống.
Thần sư có thể bất khả chiến bại nhưng Sư tộc và hiện tại là con Xích Mao Sư này thì không.
Qua hành trăm trận chiến lớn nhỏ trong đại sự kiện, ai ai cũng đã biết được khoảng thời gian sau khi thần sư biến mất chính là lúc Sư tộc yếu nhất...
Thiên Hy Văn sao có thể bỏ qua cơ hội này vỗ cánh lao xuống, kim sắc chiến cung lập tức biến hóa trở thành một thanh trường mau to lớn nhắm vào Xích Mao Sư đâm tới.
Ngược lại dù không còn được sự phù hộ độ trì của thần sư nữa, Xích Mao Sư vẫn không chút sợ hãi nhếch mép cười lạnh, chiến đấu cận thân thú tộc chưa ngán ai bao giờ, chiến phủ to lớn lập tức xé gió lao đi bổ xuống đầu tên vàng kim sắc có cánh đang lao đến.
Keng...!keng...!keng...
Liên tiếp những tiếng kim loại va chạm nghe cự kỳ chói tai vang lên...
Cư phủ cùng kim sắc trường mâu không ngừng va vào nhau ánh lên nhưng tia lửa đỏ rực, hai vị vương tử cứ thể lao vào nhau chiến đấu vô cùng kịch liệt...
Nhưng sức mạnh thể chất ưu việt của thủ tộc một lần nữa được phát nguy...
Dù Thiên Hy Văn nhanh hơn và đòn thế hiểm hóc hơn nhưng Xích Mao Sư lại quá trâu bò, một rìu chém xuống sức mạnh khủng bố lập tức đánh bay Thiên Hy Văn.
Tuy nhiên Quang Huy Thánh Khí năng lực chủng tộc mang thương hiệu Thiên tộc cũng không phải chỉ được cái vẽ ngoài...
Ngay khi Thiên Hy Văn bị đánh lui trường mâu do quang huy thánh khí tạo thành lập tức biến hóa hóa thành một sợi roi dài kim sắc uốn lượn như linh xà trên không trung rồi quất mạnh vào lưng Xích Mao Sư.
Trước độ biến hóa khôn lường tràn ngập tính bất ngờ kia, Xích Mao Sư không kịp tránh né bị sợi roi kim sắt quất trúng một đường dài trên lưng, cơ thể khổng lồ không nhịn được gầm lên một tiếng đau đớn.
...
Bên ngoài, trông thấy Xích Mao Sư rốt cuộc cũng ăn phải đòn đau, toàn bộ những người đang ngồi xem đều nhiệt liệt hoan hô, nhất là những người đã cược Thiên Hy Văn sẽ thắng...
Trần Lâm càng trực tiếp hơn nhảy dựng lên cười lớn:
- Cmn đánh hay lắm...!đánh chết cha con sư tử ngu đó đi...
- Quang Huy Thánh Khí kia của Thiên tộc đúng là biến hóa khôn lường...
- Nếu có điều kiện nhất định phải bắt vài tên về mới được...

Ngược lại ngồi ngay bên cạnh Trần Lâm, Lý Minh Nguyệt lại không chút kích động nhìn lên màn hình đúng hơn là nhìn vào sợi roi kim sắc trong tay Thiên Hy Văn khẽ thì thầm.
Lý Minh Nguyệt vốn đã nghĩ Thiên Hy Văn sẽ thắng nên không có gì ngạc nhiên.
Nhưng phải công nhận một điều là sự biến hoá về mặc vũ khí của Thiên tộc đúng là ấn tượng khiến Lý Minh Nguyệt bất giác nổi lòng tham muốn đem năng lực kỳ dị kia về Huyết tộc.
Trần Lâm cũng nghe được lời thì thầm kia nên thôi không cười nữa chỉ thoáng nhìn lên màn hình cười lạnh nói:
- Mẫu Thân Đại Đại Nhân yên tâm...
- Ta nhất định sẽ lượm đám người chim này về Huyết tộc cho người chơi...
Với độ tham lam vô độ của Trần Lâm cũng vẽ ngoài không chê vào đâu được của Thiên tộc, việc Trần Lâm bắt vài trên về trích huyết hay rộng hơn là để Huyết Linh thôn huyết chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Lý Minh Nguyệt không nói Trần Lâm cũng sẽ tìm cách bắt vài tên Thiên tộc về, dĩ nhiên giới tính vẫn là giống cái.
- Dừng...!ta không có hứng thú làm má của ngài...
Đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình trước lời nịnh bợ của Trần Lâm, Lý Minh Nguyệt lại lạnh lùng đưa tay ra ngăn cản còn hự lạnh nói.
Vị Huyết tổ đại nhân này đúng là đã biến thái còn thích chơi dơ, Lý Minh Nguyệt chỉ lở miệng nói một câu Trần Lâm không chỉ tưởng thật còn đổi luôn cách xung hô.
Hết một câu mẫu thân đại nhân lại đến một câu mẫu thân đại đại nhân làm cho Lý Minh Nguyệt không biết đầu mà lần vô cùng xấu hổ.
Trước lời từ chối thẳng thừng kia, Trần Lâm lại vô cùng cương quyết lắc đầu nói:
- Không được nha, xét theo góc độ của Hồng Ánh ta gọi nàng mẫu thân đại đại nhân không phải hợp tình hợp lý sao...!he...!he...
Trần Lâm có quanh hệ với Hồng Ánh chuyện này ai cũng biết, mà chuyện Hồng Anh là con gái của Lý Minh Nguyệt cũng là chuyện ai ai cũng biết, thế nên Trần Lâm gọi Lý Minh Nguyệt một tiếng mẫu thân đại nhân tính ra không có sai.
Tuy nhiên hai tư “mẫu thân” thiên liên qua cái miệng chó của Trần Lâm lại rất chi là kỳ lạ, Lý Minh Nguyệt cảm thấy chuyện này không thích hợp nên cương quyết lắc đầu nói:
- Ta không thích như thế...
- Xem như trước đó ta chưa nói gì, ngài làm hơn làm phước xưng hô theo cách bình thường được không?
- Giỡn chơi chút xíu mà làm gì căn...
- Được rồi không mẫu thân đại đại nhân nữa thì nữ vương đại đại nhân, như thế được chứ...
Nghe Lý Minh Nguyệt cương quyết như thế, Trần Lâm khẽ bĩu môi khinh bỉ nói.
Vị Nguyệt Dạ nữ vương này đúng là khô khan nắng hạn không có chút khoái cảm nào, chả bù cho Huyết Linh mở miệng một tiếng phụ thân đại nhân, còn ngậm miệng thì rên ư..

ư...!nghe thôi đã thấy thích rồi.
Ngược lại thấy Trần Lâm rốt cuộc cũng chịu bỏ cái trò quái gở kia đi, Lý Minh Nguyệt thoáng hừ lạnh một tiếng rồi nhìn lên mình hình.
Đáng tiếc Lý Minh Nguyệt không hề để ý rằng khi nàng vùa quay đi Trần Lâm lại đột nhiên nhếch mép cười đê tiện.
Xét theo góc độ ngôn ngữ học câu nói vừa rồi của Lý Minh Nguyệt dừng như là một lời yêu cầu thì phải.
Bên kia trong không gian chiến đấu, trận chiến vẫn đang diễn ra vô cùng ác liệt...
Xích Mao Sư có ưu thế tuyệt đối về thể chất, nhưng bù lại Thiên Hy Văn lại có vũ khí biến hóa khôn lường không ngừng xuất thủ đánh lén khiến Xích Mao Sư dần dần bại lui.
Nhìn chung thì đầu bò dù có khỏe cách mấy cũng khó thắng được võ sư.
Cảm nhận được tình thế nguy cấm, Xích Mao Sư rốt cuộc cũng trở về với bản ngã của mình ném chiến phủ qua một bên, bạch quang theo đó chiếu sáng trên cánh cồng cỏ.
Từ sâu bên trong đạo bạch quang, một con sư tử lông đỏ như máu lao ra vồ lấy Thiên Hy Văn.
Đáng tiếc ngoài quang huy thánh khí cực kỳ bá đạo ra thì Thiên tộc còn là một trong ba đại tộc có khả năng bay lượn.
Trước một vồ của Xích Mao Sư đã hoá thú, Thiên Hy Văn lập tức vỗ cánh lượn lên thiên không tránh thoáng.
Không chỉ thế sáu chiếc cánh thiên sứ một lần nữa gian rộng, quang nguyên tố theo đó một lần nữa được thôi động nhưng lần này là kéo về thanh trường mâu trong tay Thiên Hy Văn, trường mâu theo đó càng lúc càng chiếu sáng thần thánh như ánh ban mai.
Ngược lại cảm nhận được đối thủ một lần nữa dùng đến chiêu kia, Xích Mao Sư không nhịn được tức giận gầm lên một tiếng.

Hiển nhiên tuyệt chiêu của đối thủ đã được hồi lại, nhưng ác ở chỗ lão tổ của hắn thì chưa.
Sư tử khôn không chịu thiệt trước mắt, Xích Mao Sư không nghĩ ngợi nhiều lập tức quay đầu bỏ chạy muốn tránh thoáng khỏi tên này chờ đợi sóng gió qua đi sẽ đánh tiếp.
Đáng tiếc Thiên Hy Văn là sao có thể cho đối thủ cơ hội, hoàng kim trường mau trong tay lập tức ánh lên những đạo kim quang, tuy có yếu hơn mũi tên trước đó khá nhiều nhưng cũng vừa đủ để chơi chết Xích Mau Sư.
- Để ta xem lần này ai có thể cứu ngươi...
Vung lên trường mâu, Thiên Hy Văn khẽ nhếch mép mỉm lạnh lùng nhìn Xích Mao Sư đang cố bỏ đi thật xa thì thầm một cầu rồi ném mạnh hoàng kim trường mâu đi.
Hoàng kim trường mâu theo lực ném của Thiên Hy Văn tựa như lưu tinh giữa trời đem phá không nhắm ngay Xích Mao Sư lao đi, ánh kim sắc như sao chổi để lại một vệt kim quang dài phía sau...
Cảm nhận được nguy hiểm đang lao đến Xích Mao Sư lòng như lửa đốt tức giần vô cùng, đáng tiếc không có Sư Vương Hống nó không có khả năng chơi lại một chiêu kia, chạy đi mới là cách tốt nhất.
Tuy nhiên trước vệt lưu tinh phá không lao đến, Xích Mao Sư có chạy đằng chơi cũng khó thoát bị trương mâu ghim ngay trước mặt.
Đùng....
Ngay lập tức một tiếng nổ lớn vang lên, kim quang chói lọi ngay trước mặt tựa như hàng trăm lưỡi gươm sắc bén lang ra bốn phía trực tiếp chém Xích Mao Sư thành trăm mảnh khiến vị vương tử sư tộc này lập tức lên bảng đếm số chết không kịp ngáp quỷ dị vô cùng.
Không chỉ thế mặt đất xung quang nơi trường mâu cắm xuống cũng chịu chung số phận bị vạn đạo lưỡi kiếm chém thành bình địa, cả một vùng theo đó gần như bị cày nát.
Từ đó có thể thấy được một chiêu “kim quang gia trì” kia của Thiên Hy Văn là khủng bố đến mức nào, chỉ là nó gồng hơi lâu Thiên Hy Văn chỉ có thể ăn hiếp sẽ những tên không bay được mà thôi, nếu gặp những kẻ bay được còn bay mạnh bay khỏe chỉ có nước ăn shit.

Nhưng thông qua một chiêu kia của Thiên Hy Văn cũng có thể thấy được Sư Vương Hống vẫn là khủng bố nhất, bởi lẽ tiếng gầm kia đã đánh nát kim sắc tiễn trước đó không còn manh giáp, cái chênh lệnh giữ hai đại chiêu kia bất kỹ ai cũng thấy rõ, nếu không phải đại chiêu của Sư tộc này hồi chiêu hơi lâu Thiên Hy Văn chỉ sợ không dễ ăn đến thế.
Tính ra vẫn là đen cho Xích Mao Sư, nhưng lại là đỏ cho người khác...
Sau một trận chiến kia người xem vỗ tay như sấm động vô cùng nhiệt tình chào đón người chiến thắng, không ít quan khán giả trực tiếp ôm nhau khóc nức nở.
Bởi lẽ tiền đến, tiền đến thật rồi...
Thiên Hy Văn và Xích Mao Sư cái kèo ngon ăn như thế làm sao những con ma cờ bạc này có thể bỏ qua đồng loạt đặt cược cho Thiên Hy Văn.
Giờ đây chủ xị chiến thắng trở về người xem hiển nhiên là vui vẻ lượm tiền.
Khi không được tiền chắc chắn là một niềm vui to lớn, cả đấu trường chắc chỉ trừ có Sư tộc và đồng bọn còn lại đều soi trào vô tay như sấm.
Trần Lâm cũng trong số đó vô cùng là sướng khoái cười lớn thành tiếng, ánh mắt đầy dâm dê nhìn lên màn hình lập thể.
Thấy thế Lý Minh Nguyệt không nhịn được bĩu môi khinh bỉ nói:
- Thắng một trận thôi mà có cần vui vậy không?
- Ăn được nữ vương đại nhân dĩ nhiên là phải vui rồi...
- Mà theo giao kèo hình như là ngươi thua phải thực hiện một yêu cầu của người thắng thì phải...!he...!he...
- Nữ vương đại nhân chắc sẽ không làm chó đâu nhỉ...
Lúc này Trần Lâm mới lộ ra bộ mặt nham hiểm ẩn sau cái vẻ ngoài ngu ngu kia khẽ nhếch mép cười đê tiện nói.
Nghe thấy thế Lý Minh Nguyệt đột nhiên khẽ rùng mình nhưng vẫn làm ra vẻ trấn định hừ lạnh nói:
- Ta thắng ngài một trận trước đó giờ ngài thắng lại chỉ xem hòa...
- Hòa đó hiểu không, đừng nghĩ có thể an gian ta...
Đáng tiếc Trần Lâm chỉ lắc lắc đầu cười mỉm có phần chó má nói:
- Ta nào dám ăn gian nữ vương đại nhân...
- Nàng đúng là ăn ta trận trước nhưng không phải đã yêu cầu ta không gọi người là mẫu thân đại đại nhân đó sao...
- He...!he...!đã yêu cầu rồi thì xem như xong, giờ ta thắng làm sao có thể tính là hòa được...
- Nữ vương đại đại nhân chơi ăn gian không tốt đâu...
Sấm động giữa trời quang...
Lý Minh Nguyệt nghe Trần Lâm nói thế trong đầu lập tức đùng một tiếng nổ lớn, cơ thế không nhịn được run lên trừng lớn đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào Trần Lâm, bàn tay run run chỉ vào bản mặt khó ưa kia không nói nên lời.
Mãi một lúc lâu Lý Minh Nguyệt mới tức giần gầm lên:
- Trần Lâm ngươi...!ngươi...!cái đó không tính...!ta phản đối....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play