Trên đồng cỏ rộng lớn cách pháo đài Viễn Đông khoảng một ngày đường...
Hai chiếc xe ô tô đang chạy như bay trên con đường gần như bị phá nát bên dưới.
Trong đó, hơi kỳ lại khi một chiếc xe thì đi trước, còn chiếc còn lại thì âm thầm bám theo phía sau một đoạn khá xa.
Chiếc xe đi đầu kia chính là chiếc xe của tổ đội thợ săn Vương Tài đang trên đường trở về pháo đài Viễn Đông, ngoài ra không thể thiếu sự có mặt không ai mời của Trần Lâm.
Sau khi lo việc chôn chất cho hai đồng bạn không may bỏ mạng, cũng như xử lý vết thương của đội trưởng Vương Tài và lão nhân khắc khổ thích chơi cây gọi là Mạc lão đầu kia.
Dưới sức ép của Trần Lâm, đoàn xe đành phải lên đường trở về pháo đài Viễn Đông với sự cả mặt của vị khác không mời này...
Tuy nhiên cũng chính nhờ Trần Lâm mà chuyến đi này đội săn nhỏ không trắng tay trở về, cái chết của một nam một nữ kia cũng không vô ít khi đội săn đã thu được cái xác của con cự ngưu, xem như trả công.
Tính ra đây là một lượng tài phú không hề nhỏ với cả một đôi săn bảy người như đội săn Vương Tài, thế nên dù chết mất hai người khiến ai nấy đều không vui, nhưng trên cơ bản đôi săn đã khải hoàng trở về.
Chỉ xui cho tên thanh niên sát thủ chạy sớm nhất không biết giờ đang ở phương trời nào, có khi lại rơi vào miệng hung thú.
Cuộc sống vốn dĩ chính là như vậy, đôi khi ta không thể nào biết được việc mình đang làm là lợi hay hại, là đúng hay sai cho đến khi có kết quả...
Cứ thế trong một ngày không đẹp trời, nhóm thợ săn 7 người Vương Tài giờ chỉ còn lại 4 người cùng với kẻ quá giang bất đắc dĩ Trần Lâm.
Ngược lại, nhóm người Phương Tuyết chỉ âm thầm bám đuôi phía xa, không hề có ý định lộ diện...
Nguyên nhân một phần đến từ cô bé Huyết Thiên mà Trần Lâm đã trót dại mang theo.
Với ngoài hình da trắng như tuyết đúng nghĩa đen và tóc đỏ như máu cũng đúng nghĩa đen, cùng một bên tay quái dị màu máu, thì dù cho nha đầu này đúng là không tím như thây ma nhưng cũng chả giống người...!Để kẻ khác phát hiện nha đầu Huyết Thiên này chắc chắn là đại phiền phức.
Tuy nhiên, nguyên nhân chính kiến nhóm người Phương Tuyết không lộ diện lại là do ý định của Trần Lâm.
Khác hoàn toàn với Vũng Hải, Trần Lâm không hề có nhu cầu đến pháo đài Viễn Đông này gì...
Với tình hình Huyết tộc hiện tại nhóm người mới Thu Thảo, Phương Tuyết...! đã dư sức bổ sung lực lượng cao tầng cho Huyết tộc, Trần Lâm cũng chả cần phải tìm thêm ai để trích huyết nữa.
Nhìn chung đau lắm chứ không đùa...!Huyết tổ đại nhân không thích trích huyết.
Thế nên Trần Lâm chỉ ghé qua pháo đài Viễn Đông, trên cơ bản chủ yếu là để review cái đại cứ điểm này cho độc giả xem có gì hot cũng như thám thính tình hình chính trị, xã hội, văn hoá trong đại pháo đài này mà thôi.
Nhóm người Phương Tuyết trên cơ bản cũng chỉ cần xác định được vị trí của pháo đài Viễn Đông rồi sẽ rời đi cày cấp, để Trần Lâm một mình trong đó chơi mấy ngày.
Chính vì thế khi mặt trời đang sắp ngã về tây...
Một đại thành trì nặng nề trầm trọng như một tấm khiên màu đen xuất hiện phía xa, nhóm người Phương Tuyết tập tức lái xe rời đi, phương hướng chính là ngược lại thẳng tiến đến ổ thây ma kẻ thủ số một của pháo đài Viễn Đông.

Ngược lại Trần Lâm vẫn ngồi trong xe của Vương Tài, ngước nhìn toà thành hùng vĩ phía xa...
Khác biệt hoàn toàn với Vũng Hải được phân chia nội thành xa hoa được bao bọc bởi một bức tường cao kiên cố và ngoại thành không khác gì khu ổ chuột bên ngoài bức tường, tách biệt một cách vô cùng rõ rệch.
Thì đại pháo đại Viễn Đồng lại không hề có sự phân chia như vậy, ít nhất là nhìn từ bề ngoài...
Cả Viễn Đông đúng chất một pháo đài kiên cố và đồng nhất hình thành nên một toà thành khổ lồ, trông không khác gì một con rùa đen theo cái tư duy lệch lạc của Trần Lâm đánh giá.
Tường thành to lớn cao đến 20m rộng 7m được làm từ đá tảng kết hợp với bêtông cốt thép cực kỳ kiên cố, còn có thể cho hàng trăm chiến sĩ tự do đi lại trên đó.
Không chỉ thế cả toà thành còn trải dài một đoạn ôm lấy sơn hải quan, tuyến đường duy nhất chạy thẳng đến Vũng Hải.
Nếu thi triều đông hải muốn từ đây đến Vũng Hải buộc lòng phải đi qua pháo đài này.
Còn không thì chỉ có thể như Trần Lâm đi đường vòng đến vùng đồng cỏ rồi chạy ngược lên Vũng Hải.
Tuy nhiên, nếu một mai Huyết tộc mở rộng thế lực ở thành phố Thành Thủy chiến lấy vùng đồng cỏ rộng lớn kia vô hình chung sẽ trở thành tuyết phòng thủ cho Vũng Hải ngăn chặn con đường vòng kia.
Dĩ nhiên điều kiện tiến quyết là Huyết tộc không nỗi hứng bắt tay với thi đàn đông hải đánh thẳng lên cứ điểm Vũng Hải là được.
Đó cũng chính là nguyên nhân Lôi Chấn cực kỳ đắn đo trong việc có nên để Huyết tộc tiến đến thành phố Thành Thủy hay không.
Tính ra khá giống quan hệ giữa Việt Long quốc và Lào quốc ngày trước, nếu làm tốt Lào quốc chính là tuyến phòng thủ bảo vệ dải đất miền Trung cực kỳ hẹp của nước ta, ngược lại nếu không tốt Lào quốc chính là điểm yếu trí tử xé đôi Việt Long quốc ta.
Tuy nhiên mạt thế hàng lâm mọi chuyện đều đã là của quá khứ, còn chuyện tương lai thì để tương lai tính.
Hiện tại sau nhiều lần “nhá hàng” của lão tác, Trần Lâm rốt cuộc cũng đã đứng trước toà thành sẫm màu khổng lồ của đại pháo đại Viễn Đông kia.
Chỉ là dịch vụ cho thuê xe cực kỳ khốn nạn của Vũng Hải vẫn được áp dụng tại đây, nhóm người Vương Tài không thể chạy xe vào pháo đài chỉ có thể gửi lại bên ngoài.
Tuy nhiên trước đó phải đem cái xác to lớn của con cự ngưu xuống trước đã.
Cũng chính vì thế hàng trăm người đang đi lại ngoài cổng thành lập tức chú ý đến cái xác to lớn kia, thậm chí những quân nhân đang đứng canh gác ngoài cổng thành cũng không nhịn được liếc nhìn vài lần.
Cự ngưu hung thú ăn cỏ khá phổ thông tại vùng duyên hải đông bộ này.
Tuy nhiên, mặc dù có cấp độ không cao nhưng cực ý đội săn có thể săn được một hung thú to lớn quá khổ lại trâu bò như đám trâu điên này.
Chính vì thế cái xác của con cự ngưu to lớn kia lập tức thu hút sự chú ý của những người đang có mặt, cũng trực tiếp khiến Trần Lâm đang ngồi trong xe vô cùng khó chịu.
- Được rồi, các ngươi đã hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình...
- Chúng ta cũng nên chia tay tại đây...

Liếc nhìn trung niên nhân có phần thấp bé Vương Tài, Trần Lâm khẽ mỉm cười nói.
Trần Lâm chỉ muốn âm thầm vào Viễn Đông chơi..

à không thám thính tình hình địch, thế nên không hề thích những chuyện náo nhiệt nhắm vào mình nên muốn đánh bài chuồn chạy trước.
- Nhưng cái xác con trâu này...!cậu thật sự cho chúng ta...
Ngược lại nghe thấy Trần Lâm nói thế, lão trung niên Vương Tài không nhịn được bối rối nói.
Cuộc gặp gỡ với Trần Lâm giống một giấc mơ tuy thoáng qua nhưng làm cho người khác kinh ngạc không thể nào tưởng tượng được.
Mặc dù vô cùng kiêng kỵ Trần Lâm nhưng cũng phải công nhận nếu không có sự xuất hiện đột ngột của cậu, tất cả họ đều đã bỏ mạng trước sức mạnh của con cự ngưu kia...
Tuy không phải người tốt gì nhưng đại ơn cứu mạng không thể nào quên, nhất là tên đã ra tay cứu mạng kia còn cực mạng thì lại càng không thể nào quên.
Huống chi cái xác của con cực ngưu kia giá trị không hề nhỏ, có thể đem đến tài phủ khá lớn hoàn toàn có thể trang trải cuộc sống cho chính họ cũng như người thân của những đồng bạn đã không may bỏ cùng mất tích kia.
Vậy mà thứ quý giá như vậy chỉ để trả tiền xe, nếu không phải tự thân trải nghiệm có đánh chết Vương Tài không cũng không tin.
Ngược lại Trần Lâm chỉ cười cười nói:
- Không vấn đề gì...!ta nói cho là cho...
- Các ngươi muốn là gì với nó thì làm.
Nói xong Trần Lâm cũng không chút đắn đo mở cửa xe bước ra ngoài rồi đẫy những người đang vây quanh ra cứ thế bước nhanh đến cổng thành.
Thấy thế lão Vương Tài khẽ trầm ngâm một lúc rồi đột nhiên lên tiếng nói:
- Tiểu Thuý đi theo chỉ đường cho tên kia đi, hắn là người mới chắc chắn sẽ cần người chỉ đường.
Nghe thấy Vương Tài nói thế, nữ nhân duy nhất còn lại trong đôi săn thoáng giật mình liếc nhìn Trần Lâm đang đứng đó ngước nhìn bức tường thành to lớn trông không khác gì hai lúa mới lên tỉnh kia...
Tuy nhiên, rất nhanh Tiểu Thuý đã hiểu được vấn đề vội vàng mở cửa xe chạy theo Trần Lâm.
Thấy tên thanh niên xạ thủ còn lại ánh mắt thoáng âm trầm không vui nhưng cũng không nói gì, chỉ mở cửa xe bước ra phụ giúp Vương Tài đem con trâu lớn này xuống.

Rất nhanh đã có những người ra giá tại chỗ muốn mua lại cái xác trâu kia, xung quanh chiếc xe của đôi săn Vương Tài trực tiếp biến thành cái chợ...
Bên kia Trần Lâm không hề ý thức được bộ dàng có phần hai lúa của mình vẫn ngó nghiên nhìn mọi người xung quanh.
Dù chỉ ở bên ngoài cổng thành nhưng vẫn có thể thấy được không khí sục sôi của một toà thành nơi chiến tuyến này, thứ mà ở một hậu phương chuyên trồng lúa...!à không trồng chuối như Vũng Hải không thể nào có được.
Trên đường đi hành trăm thợ săn người mang đao kiếm súng ống đủ thứ không ngừng đi đi lại lại, có người tụm năm tụm ba đi ra bên ngoài, nhưng do trời đã về chiều phần lớn là trở về sau một ngày đi săn dài.
Trong đó có không ít người bị thương cấp tộc được sơ cứu rồi đem đi...
Cũng có không ít người săn được những chiến lợi phẩm lớn được mua trực tiếp tại cổng thành, dĩ nhiên vẫn có không ít người tự đem vào trong thành bán kiếm lời...
Tính ra mới chỉ ở cổng thành nhưng đã khá là nhộn nhịp vô hình chung tỏa ra không khí fantasy khá giống cách bộ phim ngày trước, khiến Trần Lâm vô cùng chờ mong.
Tuy nhiên, chỉ vừa mời bước vào cổng thành, một cánh tay đã đưa lên ngăn cản Trần Lâm lại.
- Vào thành 2 lôi tệ...
Một vị quân nhân vô cùng can đảm và cũng không biết sống chết ngăn cản một trong những tồn tại máu chó nhất cái game này hồn nhiên cười nói, thậm chí còn đồi cả tiền...
Ngược lại Trần Lâm chỉ thoáng ngây người vì đột nhiên bị đồi tiền, nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy 2 lôi tệ từ trong không gian giới chỉ ra đưa cho vị quân nhân gác cổng kia.
Dù sao các cụ có câu nhập gia tuỳ tục, tuy giá vào cửa lên đến 2 lôi tệ là cực kỳ “chát”...
Phải biết 2 lôi tệ kia tương đương với 2 túi lương thực, ở Vũng Hải số tiền đó dư sức chơi gái cả đêm, đừng quên Trần Lâm chính là dùng đúng 1 lôi tệ để mua trinh Phương Ngân.
Ấy vậy mà ở pháo đài Viễn Đông này lại chỉ tương đương với phí vào cửa...
Đủ để thấy được không chỉ thời bình mà mạt thế thì vật giá nó vẫn leo than như thường.
Tuy nhiên cũng không thể loại trừ khả năng, chính Viễn Đông đã cố tình tăng giá nhằm “chặt chém” phí vào cửa của những thợ săn và Trần Lâm nghiên về lý do này nhiều hơn.
Chỉ là đại gia thông qua ăn cướp Trần Lâm hoàn toàn mặc kệ...
Trong sự kiện quậy nát ngoại thành trước đó Trần Lâm đã loot được một khoảng kha khá lôi tệ của thanh niên xấu số La Thiên.

Thế nên đại gia nhờ của ăn cướp không tiếc chút tiền lẻ kia.
Chỉ là khi liếc nhìn bên cạnh, Trần Lâm vô tình phát hiện hai thằng “cò hó” nào đó lại cứ thế đi vào không bị cản cũng không bị thu tiền khiến Huyết tổ đại nhân cực kỳ bất bình...
Đây là cmn đây muốn chơi Huyết tổ đại nhân.
Ngược lại, thấy Trần Lâm vẫn đứng đó như thằng ngu...
Vị trưởng quan lãnh đạo đội gác cổng này khẽ nhíu mày cầm lên sắp giấy tờ có vẽ hình không ít người chầm chậm tiến rồi hỏi:
- Tiểu tử ta thấy ngươi rất lạ mặt...
- Ngươi từ đâu đến đây?

Nói xong vị trưởng quan kia khẽ liếc nhìn Trần Lâm một cái rồi nhìn lại những hình ảnh được vẽ vô cùng chi tiếc trong sắp giấy trên tay hắn, trong đó hiện nhiên có ảnh của một tên tóc trắng nào đó.
May thay Trần Lâm đã sớm dùng đến Mặt Nạ Đoạ Lạc nên vẽ ngoài đã không còn liên hệ nhiều với tên huyết tổ tóc trắng kia nữa.
Huống chi những hình ảnh kia là được vẽ lại bằng tay nên cũng sẽ có đôi chút khác biệt với nguyên mẫu.
Chỉ là Trần Lâm không mấy sáng tạo trong công tác chỉnh sửa ngoài hình cho nhân vật...
Ngoại hình khi đeo Mặt Nạ Đoạ Lạc chính là trả trở về với ngoài hình của Trần Lâm khi còn là một nhân loại, khiến vị quân nhân kia không nhịn được phải nhìn vài lần.
Thấy thế Trần Lâm quyết định chơi bài tự khai, bộ dáng vô cùng thành thật nói:
- Phải trưởng quan, ta từ Vũng Hải đến đây, muốn thử sức xem sao...
Nghe thấy thế, vị quân nhân kia liếc nhìn Trần Lâm lần nữa rồi cất xấp hồ sơ kia đi cười nói:
- Chỉ là kiểm tra một chút mà thôi...
- Người cũng mau nhanh chân vào thành đi, đừng đứng đây cản trở người khác...
Hiện nhiên chuyện một người từ Vũng Hải chạy đến đây lập nghiệp là không hề hiếm...
Vị trưởng quan kia cũng chỉ muốn xác định xem tên này có thuộc “thành phần khủng bố” hay không mà thôi.
Nếu đã xác định không phải, hắn cũng không muốn làm khó gì Trần Lâm, dù sao Viễn Đông là chiến khu thêm một người là thêm một thành gươm, tội gì mà không chào đón...
Ngược lại Trần Lâm cũng cười cười nhanh chân nước vào cổng thành, khi đi không quên quay đầu nhìn lại cổng thành cao lớn nguy nga không kém bức tường thành của Huyết tộc kia.
Chỉ là khi thấy khá nhiều người vẫn bị chặn lại đòi lôi tệ như bản thân, Trần Lâm lại không khỏi khó hiểu gãi đầu, xem ra phí vào cổng kia không đơn giản như vẽ bề ngoài của nó.
- Đại lão chờ...!chờ ta môt chút...
Bất chợt một giọng nói thanh thuý như chim hoàng yến vang lên, Tiểu Thuý vội vang chạy theo hét lớn.
Thấy người gọi mình kia không ai khác chính là cô gái còn sống sót duy nhất trong đội săn Vương Tài, Trần Lâm cũng đoán được đám người kia muốn gì nhưng chỉ khẽ mỉm cười hỏi:
- Là cô à...!không đi theo lo việc xẻ thịt con trâu kia đi chạy theo ta làm gì...
- Coi chừng bị đám người kia lấy hết phần đó.
Hiển nhiên đám người Vương Tài muốn chơi bài mĩ nhân kế với Trần Lâm.
Đáng tiếc Trần Lâm có thể nói ngày ngày sống trong những cái âm hộ thơm ngon mọng nước, tiêu chuẩn có thể nói là đã lên đến mức cực cao...
Tiểu Thuý tuy cũng có thể nói là khá xin đẹp khả ái, nhưng khó có thể đánh động đến thành phần chảnh chó giờ chỉ thích mặt hàng độc lạ như Trần Lâm.
Huyết tổ đại nhân nay đã khác xưa...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play