Bị người khác tính kế, Trần Lâm dĩ nhiên là không vui.
Tuy nhiên Trần Lâm vẫn quyết định thu tiểu yêu nữ Phó Mỵ Nương kia.
Những thế lực khác có thể sẽ ngại ngần khi thu lấy một người tràn đầy tâm cơ như Phó Mỵ Nương, nhưng Trần Lâm nói riêng và huyết tộc nói chung lại không sợ chuyện đó.
Sức mạnh to lớn từ huyết mạch huyết tộc khiến cho mọi thành viên huyết tộc đều đặc lợi ít của huyết tộc và huyết tổ lên hàng đầu.
Mặc dù có chút mâu thuẫn nội bộ giữa hai phe Huyết Linh và Thanh Vân, nhưng đó thực tế chỉ là trò đùa của hai nha đầu, nếu thật sự cố một thế lực khác đụng đến huyết tộc thì chắc chắn mọi thành viên huyết tộc đều sẽ đứng lên hợp sức cho những tên không biết sống chết kia một bài học nhớ đời.
Thế nên Phó Mỵ Nương gia nhập huyết tộc cực kỳ có lợi, với khiếu ngoại giao cùng thủ đoạn thiên bẩm của mình, không ai thích hợp hơn nàng giữ chức bộ trưởng bộ ngoại giao cho huyết tộc.
Nghĩ để đây Trần Lâm khẽ mỉm cười liếc nhìn Phó Mỵ Nương nói.
- Được rồi đừng bày trò nữa.
- Nàng rất ưu tú, ta đã nghĩ ra công việc thích hợp cho nàng nhưng tạm thời cứ giống như Long Ngữ Yên đi theo Văn Cơ đi.
Nghe thấy Trần Lâm vẫn quyết định thu lưu mình khi đã biết được tẩy của mình, Phó Mỵ Nương không khỏi ngạc nhiên liếc nhìn Trần Lâm.
Mặc khác, toàn trường cũng ngạc nhiên không kém đương sự.
Từ khi Phó Mỵ Nương bước ra đã bị Trần Lâm không chút khách khí bóp cổ suýt chết, thái độ rõ ràng không mấy nhiệt tình của Trần Lâm khiến không ít người khi nghe cậu vẫn quyết định thu nhận Phó Mỵ Nương đều vô thức nghĩ đến cảnh tàn ác ông chủ ngược đãi người làm.
Nhất là với nữ nhân đã đứng ra chỉ trích Trần Lâm, lại càng nghi ngờ hơn không nhịn được nhỏ giọng nói.
- Tiểu Phó hay là ngươi đừng đi theo tên kia nữa, ở lại ngoại thành chúng ta vẫn có thể sống được mà.
Nghe thấy nữ nhân kia thế, Phó Mỵ Nương khẽ trầm ngâm suy nghĩ nhưng vẫn lắc đầu nói.
- Chuyện này kéo dài cành lâu Thái Trọng sẽ càng điên.
- Sớm muộn gì hắn cũng sẽ tìm đến chúng ta gây chuyện, ra đi chính là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta.
Nói xong Phó Mỵ Nương khẽ nhắm lấy tay nữ nhân kia, ý tứ vô cùng rõ ràng muốn nữ nhân kia bỏ qua chút mâu thuẫn nhỏ với Trần Lâm mà gia nhập vào thế lực của hắn...
Thấy thế nữ nhân kia chỉ biết lắc đầu thở dài rồi liếc nhìn Trần Lâm lạnh lùng nói.

- Hàn Thiên Lam ra mắt Trần đại nhân.
Nói xong tên mình Hàn Thiên Lam cũng không nói thêm gì khác chỉ mạnh lùng nhìn Trần Lâm.
Thật tế Hàn Thiên Lam biết rõ cầu cạnh người khác thì phải cúi đầu, nhưng cốt cách của nàng vốn dĩ là như vậy, cao ngạo lạnh lùng chí là khí chất trời sinh của nàng, không phải nàng cố ý.
Ngược lại Trần Lâm chỉ biết ôm mặt lắc đầu cười khổ.
Cuộc phỏng vấn này đúng là chả ra làm sao, đương sự cũng chỉ báo mỗi cái tên rồi im lặng, đúng là không xem huyết tổ đại nhân ra gì.
May thay Thái Văn Cơ đã tiến đến nhỏ giọng thì thầm với Trần Lâm nhằm giải vây cho tỷ muội của mình.
- Đại nhân, Thiên Lam vốn dĩ là người như vậy...
- Nàng ta tuy có chút lạnh lùng nhưng lại là người rất tốt còn rất thông minh.
- Chỉ là bằng hữu nhưng nàng ta và Phó Mỵ Nương đều bị kéo vào chuyện của ta.
- Ấy vậy mà cả hai đều không một tiếng oán thán...
- Ta nợ họ rất nhiều, cầu ngài giúp họ tránh xa Vũng Hải.
- Ân tình này Thái Văn Cơ ta không bao giờ quên.
Nghe Thái Văn Cơ nói thế Trần Lâm chỉ biết lắc đầu thở dài.
Nữ nhân Thái Văn Cơ này không biết nên nói nàng ta ngu ngốc hay là thông minh nữa.
Bản thân đang không khác gì chim trong lòng cá trong chậu, bất cứ lúc nào đều có thể bị bắt, vậy mà lại không lo cho bản thân mà lại đi lo cho người khác.
Tuy nhiên, từ khi bắt đầu gặp nàng Trần Lâm đã không có khả năng từ chói Thái Văn Cơ nữa rồi.
Khẽ lắc đầu thở dài một tiếng, Trần Lâm khẽ liếc nhìn Hàn Thiên Lam đang đứng một bên kia.
Quả thật không chỉ bầu trời xanh và lạnh mà người cũng lạnh không kém.
Không hổ với cái tên của mình, Hàn Thiên Lam sở xe hữu khí chất vô cùng lạng lùng tựa như một băng sơn nữ vương.
Cơ thể cực kỳ cân đối, nước da trắng ngần như tuyết, không kém gì Phó Mỵ Mương, nhưng khí chất của nàng lại hoàn toàn trái ngược.

Nếu nói Phó Mỵ Nương tựa như một đóa hoa hồng đỏ thấm, xinh đẹp quyến rũ động lòng người nhưng lại tràn đầy gai nhọn, chỉ cần sơ xuất một chút thì có thể đổ máu bất chứ lúc nào.
Thì Hàn Thiên Lam cũng không kém cạnh khi là một đóa hoa hồng xanh, tuy không quyến rũ động lòng người như lại có vẻ đẹp thanh tao lạnh lùng, tựa như màu xanh của thiên không chỉ có thể ngước nhìn không thể với tới.
Nhưng đặc biệt nhất chính là đôi mắt của Hàn Thiên Lam, nó không chỉ trong suốt như băng tinh mà còn vô cùng sắc bén ẩn chứa sự quyết đoán hơn người.

Mái tóc của nàng đen tuyền như thác xoã dài che đi tấm lưng trần cùng bờ mông tròn trịa.
Quả là một băng sơn nữ vương bước ra từ trong truyền tranh.
Tuy nhiên băng sơn nữ vương kia lại đang liếc nhìn Trần Lâm không mấy thiện chí, bất chấp sự cầu tình của Thái Văn Cơ.
Bên kia thấy tình hình lại có vẽ không ổn, Tiền Đa Đa khóc không ra nước mắt chỉ có thể đứng ra tiếp tục làm người nói thay.
Khẽ liếc nhìn Hàn Thiên Lam rồi nhìn lại Trần Lâm, Tiền Đa Đa ngượng cười nói.
- Trần đại nhân...
- Hàn Thiên Lam là đại tiểu thư của Hàn Thị, thế nên tính khí có đôi chút cao ngạo mong ngài hiểu cho.
- Tuy nhiên nàng đúng thật có tài.
- Trước mạt thế nàng ta chính là tổng giám đốc Hàn Thị, công ty xuyên quốc gia chuyên xuất khẩu vô số mặt hàng ra nước ngoài.
- Sau mạt thế tuy Hàn Thị sụp đổ, nhưng nàng cũng không kém cạnh dựng lên một tiểu gian hàng nhỏ, buôn bán cũng vô cùng tốt.
- Quả thật nếu không có chuyện của Văn Cơ, nàng ta và Phó Mỵ Nương cũng có thể sống khỏe.
Nghe Tiền Đa Đa nói về thân thế của Hàn Thiên Lam, Trần Lâm không khỏi gật gật đầu.
Siêu tập đoàn Hàn Thị, cái tên này Trần Lâm có nghe qua không ít lần, tuy nhiên Trần Lâm chỉ nghe tên của chủ tịch kiêm lão cha của Hàn Thiên Lâm nhiều hơn là nàng.
Dĩ nhiên nói gì thì nói, để mò lên cái ghế tổng giám đốc thì không chỉ dự vào lão cha mà bản thân của Hàn Thiên Lam cũng là người có tài.

Quả thật từ lúc đầu cuộc phỏng vấn này đã có chút không thực tế, Thái Văn Cơ hiển nhiên là thiên kim của Thái gia, thế nên là bằng hữu của nàng thì làm sao có thể là người tầm thường.
Huống chi với tính cách của Thái Văn Cơ thì chỉ sợ những kẻ chỉ dựa vào gia tộc chưa có tư cách làm bằng hữu của nàng.
Thế nên cuộc phỏng vấn này có chút làm màu...!chủ yếu là để lão tác câu chương...!à nhằm...!giới thiệu nhân vật mới...
Tuy nhiên, khi nghe Tiền Đa Đa nói Hàn Thiên Lâm là tổng giám đốc của Hàn Thị, vị huyết tổ đại nhân này không khỏi giật mình ngượng ngùng.
Hàn Thiên Lam không ngờ chính là tổng giám đốc của Hàn Thị, nói như vậy Phó Mỵ Nương chính là thư ký riêng của nàng ta.
Vậy mà Trần Lâm lại nghĩ Phó Mỵ Nương có quan hệ “kín” với giám đốc của mình, còn nghĩ tên giám đốc kia là một lão bập bụng phệ đầu hói.

Không ngờ lại là một mỹ nữ băng sương lạnh lùng, quả là dạo gần đây tư duy của huyết tổ đại nhân có chút đen tối.
Tuy nhiên, khi bắt gặp hình ảnh Phó Mỵ Nương đang tay trong tay với Hàn Thiên Lam, một ý nghĩ không mấy lành mạnh đột nhiên xẹt qua trong đầu Trần Lâm.
Xem ra tuy không phải là tên giám đốc mập bụng phệ, nhưng cái quan hệ “kín” kia giữa cô thư ký riêng và tổng tài thì vấn có thể...
Thảo nào Hàn Thiên Lam lại gay gắt với Trần Lâm như vậy, thì ra là có quen hệ đặc biệc với Phó Mỵ Nương.
Quả là tình hình nội bộ huyết tộc đã loạn xem ra sắp phải loạn hơn.
Chỉ có thể ôm mặt lắc đầu, Trần Lâm không còn cách nào khác ngoài chấp nhận hiện thực tàn khóc thu Hàn Thiên Lam về dưới trướng.
Tuy có chút vấn đề khó nói, nhưng Hàn Thiên Lam lại là giám đốc của Hàn Thị, người có sở trường buôn bán duy nhất Trần Lâm gặp được tính đến thờ điểm hiện tại, thế nên không ai thích hợp hơn nàng lĩnh trách nhiệm buôn bán của huyết tộc với các thế lực khác.
Khẽ lắc đầu thở dài, Trần Lâm liếc nhìn Hàn Thiên Lam bất lực nói.
- Được rồi, cái trò phỏng vấn này không vui chút nào.
- Sao này các nàng cứ đi theo Thái Văn Cơ được rồi.
- Đợi khi giải quyết một số chuyện ở đây ta sẽ dẫn các nàng rời Vũng Hải.
Nói xong Trần Lâm lắc đầu rời đi, ý định muốn mau chóng về nhà của mình trước.
Thấy thế Hàn Thiên Lam lẫn Thái Văn Cơ đều cảm thấy khó hiểu khẽ liếc nhìn nhau...
Cách hành xử của vị Trần đại nhân này cũng quá qua loa đi, chỉ hỏi mấy câu rồi không chút đề phòng cho họ về phe cánh của mình.
Có lẽ họ chẳng bao giở hiểu được, Trần Lâm chỉ cần năng lực hợp ý mình, còn về vấn đều trung thành thì chưa hề nghĩ đến.
Chỉ tội cho nữ nhân cuối cùng, thấy Trần Lâm muốn rời đi vội vàng tiến lên nói.

- Đại nhân hình như ngài đã quên mất ta thì phải?
Nghe thấy có người gọi, Trần Lâm khẽ dừng lại liếc nhìn của nhân của âm thanh kia.
Dĩ nhiên người kia chính là nữ nhân còn lại mà Trần Lâm chưa phỏng vấn hay nói gì đến và nàng ta cũng chính là người đã đứng ra muốn ở lại với Thái Văn Cơ.
Nhìn chung nữ nhân kia có ngoại hình thân hình khá mũm mĩm, nở nang nhưng không phải là béo mà thuộc dạng đầy đặn và thành thục, hay dân chơi còn gọi là “tướng múp”.
Ngoài ra nàng ta còn khá cao, khoảng 1m7 - 1m8 chứ không thấp, bộ dạng vô cùng thành thục hiển nhiên đã không phải gái đôi mươi mà thuộc thế hệ của Minh Nguyệt, Huỳnh Dao hay Liễu Mộng Điệp.
Mái tóc màu nâu cùng cập mắt lam thể hiện rõ ràng nàng ta là người nước ngoài hoặc cũng là người lai.
Với cơ thể vô cùng thành thục có phần đẩy đà của mình, hiển nhiên vòng một và vòng ba của nàng vô cùng nở nan, khiến Trần Lâm vừa nhìn qua đã không nhịn được tầm nghĩ.
Tối mà ôm lấy nàng ta ngủ thì khỏi sợ lạnh.
Khẽ muốt nước bọt, Trần Lâm mỉm cười liếc nhìn bộ ngực đồ sộ ẩn giấu sau lớp áo cười nói.
- Nàng tên gì?
Nghe thấy Trần Lâm đột nhiên hỏi đến tên mình, nữ nhân kia mỉm cười e thẹn nói.
- Ta gọi là Trương Tố Nga.
- Không có bản lĩnh gì đặc biệt...!ta chỉ biết...
- Không sao, sau này nàng đi tiếp tục đi theo Thái Văn Cơ được rồi, ta sẽ sắp xếp kế hoạch đưa các nàng rồi khỏi đây.
Khi Lâm Tố Nga còn chưa nói hết câu, Trần Lâm đã lắc đầu nói.
Bộ dạng không chút quan tâm.
Thấy thế không chỉ đương sự Lâm Tố Nga, mà cả nhóm người Hàn Thiên Lam, Phó Mỵ Nương, Long Ngữ Yên đều không nhịn được liếc nhìn Trần Lâm rồi nhìn lại Thái Văn Cơ.
Trong mắt họ, Trần Lâm nói gì cũng là đại diện của Đại Ca thành đến đây thu hút nhân tài, không điều tra kỷ lý lịch của đám người Long Ngữ Yên đã vô cùng đáng nói, giờ ngoài tên của Lâm Tố Nga ra thì không thèm hỏi gì thêm lại càng đáng nói hơn.
- Bộ tên này không sợ Vũng Hải cài người vào Đại Ca thành sao?
Một câu hỏi vô hình chung hiện ra trong đầu mọi người.
Chỉ có Thu Thảo đứng một bên là khẽ cười nhẹ, thầm đoán xem tối nay huyết tổ đại nhân sẽ trích huyết với ai trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play