Trên một con đường đất khá tồi tàn đặc trưng của ngoại thành Vũng Hải.

Trần Lâm không nhanh không chậm đi theo sau Yến Nhi về nhà của nàng, trung niên Vạn Thông không muốn dính dáng nhiều đến việc của Trần Lâm nên không hề đi theo mắc trở về nhà của lão, thế nên chỉ còn hai người Trần Lâm và Yến Nhi.

Bất chợt khi đang thong dong theo sau Yến Nhi thầm ngắm cặp mông bé bé cong cong của nàng thì Trần Lâm chợt đứng lại nhíu mày nhìn về nơi xa.

Đi phía trước Yến Nhi cũng cảm nhận được ánh mắt của Trần Lâm nhưng nàng đã quá quen nên không hề để ý, vì thế khi Trân Lâm đột nhiên dừng lại nàng cũng cảm nhận được vôi vàng quay lại sợ cậu sẽ chạy mất, nàng đã cược quá nhiều vào Trần Lâm, cậu mà chạy nàng coi như mất trắng!

May thay khi quay người lại Yến Nhi chỉ thấy Trần Lâm vẫn đứng đó ánh mắt nhìn về nơi xa, tuy nhiên sắc mặt của Trần Lâm càng lúc càng âm trầm đến dọa người khiến Yến Nhi câm như hến chỉ dám đứng đó chờ đợi không dám nói nửa lời!

Được một lúc lâu Trần Lâm nhếch môi mỉm cười thì thầm.

- Giết hết bọn chúng đi!

Sau đó như không hề có chuyện gì, Trần Lâm liếc nhìn Yến Nhi cười tươi như hoa hỏi.

- Sao nàng không đi tiếp đi?
- Ta biết mình đẹp trai nhưng không cần nhìn vậy đâu.

Nghe thấy thế Yến Nhi mới giật mình gượng cười nói.

- Ta! ta thấy ngài đứng lại nên cũng đứng lại chờ ngài!

Thấy thế Trần Lâm mỉm cười khoác vai Yến Nhi nói.

- Được rồi không có gì, chúng ta tiếc tục lên đường.

Nghe thấy thế Yến Nhi gật gật đầu như gà mổ thóc rồi tiếp tục dẫn đường.

Nhưng nội tâm của nàng lúc này đã bắt đầu hối hận, sát khí mà Trần Lâm vô tình tỏa ra lúc nãy đã khiến Yến Nhi sợ vở mật, quần lót cũng vô thức có chút ẩm ướt!

Ở Đông Xưởng, Yến Nhi đã phục vụ không ít người, quân nhân có kẻ lục lâm thảo khấu cũng có, nhưng chưa có kẻ nào có sát khí nặng như Trần Lâm, đáng sợ hơn Trần Lâm ẩn dấu vô cùng tốt nếu không phải lúc này Trần Lâm vô tình để lộ ra thì Yến Nhi sẽ không bao giờ phát hiện được, chỉ xem Trần Lâm như một đại lão có chút đáng sợ mà thôi.

Điều đó càng thể hiện Trần Lâm là kẻ cực kỳ nguy hiểm, Yến Nhi bắt đầu hối hận thậm chí là sợ hãi khi dẫn Trần Lâm về nhà.

Tuy nhiên nếu Trần Lâm biết được những suy nghĩ trong đầu Yến Nhi chắc chắn sẽ khóc ròng kiêu oan.

Tuy Trần Lâm đã giết không ít người, thây ma hay hung thú cũng không ít, nhưng sát khí của Trần Lâm hầu hết đều bị nhiễm từ Tà Nguyệt Đao, dù sao nó cũng là ma đao hung đánh vang xa uy danh hiển hách!

Liếc nhìn Trần Lâm một cái Yến Nhi như chuột gặp phải mèo lo lắng hỏi.

- Đại nhân cho phép ta nhiều chuyện!

- Ngài thu nhiều nữ nhân như vậy để làm gì?
Cảm nhận được Yến Nhi đang run như cầy sấy, Trần Lâm chỉ cười nhạt vuốt tóc nàng nói.

- Ta có một “tiểu thế lực” nhưng đa phần đều là đám võ bì, đánh nhau gì giỏi nhưng biết quản lý thì không được mấy người.

- Thế nên ta mới đến đây tìm người có chuyện môn về quản lý!

- Nàng yên tâm thời buổi này không có gì tốt, nhưng ít ra không có chuyện bắt cóc bán nội tạng!

Nghe thấy thế Yến Nhi cũng khẽ gật gật đầu.

Tuy lời nói của Trần Lâm có rất nhiều điểm không hợp lý lắm, một tiểu thế lực cần gì phải tìm người về quản lý đến cả Đông Xưởng còn không cần nữa là, rồi khi không đem người khác về quản lý thế lực của mình có ổn không, không sợ những kẻ đó làm phản sao, còn chuyện chỉ thu nữ nhân về cũng thấy không hợp lý, không lẻ ngày làm quản lý tối làm việc riêng sao, như vậy cũng quá mức tận dụng đi!

Tuy nhiên đúng như Trần Lâm nói, mạt thế không có gì tốt chỉ có đúng một thứ tốt đó chính là mạng người quá rẻ, giá trị duy nhất của một con người ngoài lao động ra thì đúng là không có gì khác.

Trần Lâm bỏ ra một đống lương thực thu người về không để làm việc không lẻ để hiếp dâm sao, cái đó thì chắc chắn những nữ nhân dám bán mình đi theo Trần Lâm như Yến Nhi đều không sợ, thế nên nàng cũng an tâm phần nào.

Cứ thế Yến Nhi một mực dẫn Trần Lâm lên đường đến khi đứng trước một căn nhà đất nơi một góc tường thành Vũng Hải thì mới dừng lại.

Liếc nhìn ngôi nhà trước mặt Trần Lâm không nhịn được gật gật đầu, không biết do nhà thầu nào huy hoạch mà nhìn chung những ngôi nhà đất ở ngoại thành đều khá giống nhau, dù sao mục đích của nó cũng chỉ để nạn dân tránh mưa tránh gió, tuy nhiên ngôi nhà trước mắt lại có chút ít khác biệt.

Thế nhà dựa vào tường thành Vũng Hải đầy kêu xanh, ngôi nhà khá lớn tuy có chút tồi tàn nhưng rất sạch sẽ, xung quanh được bao phủ bởi một hàng rào gỗ được những sợi dây leo không biết tên quấn quanh, cả ngôi nhà toát lên vẻ đẹp mơ hồ đầy tính nghệ thuật!

Nhìn vào ngôi nhà trước mặt Yến Nhi như nhớ ra gì đó nhỏ giọng nói thì thầm với Trần Lâm.

- Đại nhân, nếu mẫu thân ta có hỏi thì ngài đừng nói ta đã làm việc ở Đông Xưởng nhé!

- Nàng không biết ta đang làm ở đó!

Nghe Yến Nhi nói thế Trần Lâm khẽ liếc nhìn nàng gật gật đầu.

Thảo nào Yến Nhi chơi liều như vậy dám đi theo Trần Lâm, tất cả đều chỉ để tìm cơ hội thoát khỏi Đông Xưởng.

Tuy nhiên ở cái ngoại thành này ai không có khó khăn của riêng mình, Trần Lâm có thể đồng cảm nhưng sẽ không tùy tiện ra tay giúp đỡ, sinh tồn là trách nhiệm của bản thân kẻ đó không phải của người khác.

Dĩ nhiên nếu kẻ đó có vinh hạnh được Trần Lâm cho phép vào huyết tộc thì sẽ khác, mong là nữ nhân trong ngôi nhà kia đạt yêu cầu của Trần Lâm!

Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gổ bước vào trong nhà, Trần Lâm vô thức liếc mắt đánh giá nội thất bên trong.

Nhìn chung nội thất bên trong cũng không có gì khác biệt với ngôi nhà của chị em Phương Tuyết, nhưng điều là Trần Lâm giật mình chính là trong ngôi nhà tồi tàn lại có rất nhiều sách, mấy chục cuốn sách đủ thể loại từ văn học nghệ thuật đến cả kinh thánh đều có, tất cả được đặc gọn gàng trên giá sách, mà ngay bên dưới giá sách kia là một nữ nhân dáng người có chút gầy gò đáng việc cái gì đó bộ dạng vô cùng tập trung!

Tuy nhiên khi nhìn vào mỹ phụ kia Trần Lâm khóe miệng không khỏi co giật.

Nàng ta tuy đã có tuổi nhưng vẫn xinh đẹp như gái đôi mươi, một vẻ đẹp không cần son phấn trang sức toát lên vẽ thanh thuần mà lại mặn mà sâu sắc!

Cơ thể của nàng khá gầy có chút xanh xao nhưng ngực lại thuộc dạng cực khủng, hai quả đào tiên phải to cở mỹ phụ Huỳnh Dao, mắt thương khó phận biệt được ai hơi ai, phải đo mới biết được.

Mái tóc dài màu gỗ mun của nàng xõa dài tới cả mờ mông tròn trịa, tóc mai bồng bềnh phủ xuống che đi khuôn mặt trái xoan đang đâm chiêu không biết nghĩ gì.

Nhưng điều làm Trần Lâm giật mình nhất chính là nàng ta đang ngồi trên một chiếc xe lăng.

Giống với Lãnh Nguyệt Tâm ở Đại Ca thôn nàng ta cũng bị tàn tật nhưng khác với Nguyệt Tâm là bẩm sinh thì nàng ta rất có thể là do tai nạn khi cả hai chân đề bị cắt cụt đến đầu gối.

Một mỹ phụ nhân xinh đẹp đầy học thức lại sắc sảo mặn như vậy lại bị tàn tật thật là đáng thương, nhưng đây là tàn cmn phê rồi chứ nào có bị chút tật ở chân như Yến Nhi nói.

Cảm thấy mình bị lừa Trần Lâm liếc mắt nhìn Yến Nhi một cái khiến nàng run lên cầm cập, chỉ có thể gượng cười nhìn cậu.

Bên kia cảm nhân được có người vào nhà, mỹ phụ khẽ đẩy cặp kính cận lên mỉm cười nói.

- Yến Nhi về rồi sao, ta đã chuẩn bị cơm rồi người mau tắm rửa rồi ăn đi.

Tuy nhiên kia nhìn thấy Yến Nhi dẫn theo Trần Lâm nàng khẽ giật mình rồi mỉm cười ngượng ngùng nói:
- Thật xin lỗi, ta không chú ý đến cậu.

- Ta là Diệp Thu Thảo mẫu thân của Yến Nhi.

- Cậu tên gì?
- Nhà ở đâu?
- Đang làm nghề gì?
- Có sống cũng cha mẹ không?
- Ta nói trước Yến Nhi không biết nấu ăn đâu.

Nghe thấy những câu hỏi của Diệp Thu Thảo, Trần Lâm không khỏi giật mình, hình như tình hình có gì đó sai sai.

Bên kia thấy ánh mắt của mẫu thân nhìn Trần Lâm không khác nào nhìn bạn trai mà con gái dẫn về ra mắt, Yến Nhi không khỏi ngượng đỏ mặt nói.

- Mẫu thân người đang nghĩ đi đâu vậy!

- Đây là Trần Lâm đại nhân là! là ông chủ của ta.

- Ngài ấy đến đây muốn tìm người đó.

Nghe thấy thế Diệp Thu Thảo khẽ nhíu mày liếc nhìn Trần Lâm áy náy nói.

- Lại làm cậu chê cười rồi, không biết cậu tìm ta có việc gì?
Liếc nhìn Thu Thảo từ đầu đến chân nhất là đôi chân đã cụt đến đầu gối của nàng, Trần Lâm không khỏi lắc đầu nói.

- Ta có một tiểu thế lực cần tìm một giáo viên về dạy học, Yến Nhi giới thiệu nàng cho ta.

- Chỉ là nàng ta không hề nói rõ về! đôi chân.

Nghe thấy những câu nói vô cùng thẳng thắn thậm chí có chút vô duyên của Trần Lâm, Thu Thảo không hề giận chỉ cúi đầu nói.

- Xin lỗi cậu, Yến Nhi không hiểu chuyện mong cậu bỏ qua cho.

- Yếm Nhi mau qua đây xin lỗi.

Nghe thấy mẫu thân la mắng Yến Nhi sợ hãi vội vàng chạy đến muốn cúi đầu xin lỗi Trần Lâm, ánh mắt lo lắng đến sắp khóc trong vô cùng đáng thương.

Rõ ràng Thu Thảo là một người cực kỳ nghiêm khắc.

Thấy thế Trần Lâm chỉ cười nhạt liếc mắt nhìn những tài liệu mà Thu Thảo đang viết tò mò hỏi.

- Thu Thảo phu nhân, người đang nghiên cứu gì sao?
Nghe thấy Trần Lâm hỏi Thu Thảo chỉ lắc đầu cười khổ nói.

- Chỉ là một chút nghiên cứu lúc rảnh rỗi mà thôi, dù sao ta cũng là một phế nhân thời gian rảnh rất nhiều.

Thấy thế Trần Lâm tự nhiên như người điên tiến lên cầm lấy những mảnh giấy mà Thu Thảo đang viết dở.

Tuy nhiên khi nhìn vào đó ánh mắt Trần Lâm không khỏi sáng lên liếc nhìn Thu Thảo hỏi.

- Nàng đang nghiên cứu về hệ thống?
Nghe thấy Trần Lâm hỏi Thu Thảo chợt nhíu mày, ánh mắt sáng lên những tia sáng mà xanh biển len lén nhìn Trần Lâm.

Rất lâu sau Thu Thảo mới chầm chậm nói.

- Phải, ta đang nghiên cứu về hệ thống.

- Chỉ là một người chơi cấp 0 như ta, lại là một phế nhân muốn nghiên cứu sâu hơn cũng không có khả năng.

Nghe thấy thế Trần Lâm chỉ lắc đầu liếc nhìn những dòng chữ không đầu không đuôi trên trang giấy sẫm màu rồi nhìn lại Thu Thảo lắc đầu nói.

- Không ta rất muốn nghe suy nghĩ của nàng về hệ thống.

Nghe câu nói không khác mấy ra lệnh của Trần Lâm, Thu Thảo liếc nhìn cậu thật sâu rồi có chút sợ hãi nói.

- Dục vọng của cậu thật lớn, nhưng bản tâm của cậu cũng lớn không kém.

- Được nếu cậu muốn nghe những câu nói sáo rỗng của mụ già này thì ta cũng không có gì không dám nói.

- Theo ta hệ thống là một cổ máy do một kẻ nào đó tạo ra, bằng chứng là nó không hề thiên vị bất kỳ ai hay sinh vật nào khác, chỉ có máy móc mới có được tính công bằng đó mà thôi!

- Tuy nhiên theo ta suy đoán một cổ máy không có tư duy chỉ được lập trình từ trước, tuy rất công bằng nhưng rất dể bị kẻ khác xỏ mũi.

- Như thế rất có thể hệ thống còn có những thực thế khác giống như “người điều khiển”,
- Những “người điều khiển” này sẽ hổ trợ hệ thống giải quyết những tên “chơi trò lách luật” kia.

- Tuy nhiên bọn họ sẽ có tư duy nhất định, mà có tư duy thì sẽ không công bằng tuyệt đối, vì thế những kẻ như thế sẽ nằm dưới quyền hệ thống, tuy có tác động nhưng không phải muốn làm gì thì làm.

- Cuối cùng mục đích của hệ thống, theo ta là để! đào tạo chiến binh.

Nghe thấy những phân tích của Thu Thảo về hệ thống, Trần Lâm không khỏi rơi vào trầm ngâm, rất lâu sau cậu mới ngước mặt lên nhìn Thu Thảo lạnh giọng hỏi.

- Sao nàng không đến đầu quân cho Vũng Hải?
- Họ chê ta tàn phế.

Thu Thảo như không có việc gì nói.

Thấy thế Trần Lâm gật gật đầu mỉm cười nhìn Yến Nhi đáng đứng một bên nói.

- Hai mẹ con các nàng được nhận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play