Khác với những thôn trang vùng hoang nguyên mà Trần Lâm từng đi qua, Vũng Hải không chỉ tạo việc làm cho những nạn dân mà còn phát cháo miễng phí cho họ.
Tuy nhiên mỗi ngày chỉ phát cho một chén cho một người mà thôi.

Ngoài ra cháo mà Vũng Hải phát cũng không có nổi một hạt gạo, trên cơ bản đều là nước pha với một chút bột Chuối Ngô, vô cùng loãng thua xa cháo của Lê Dũng đã từng phát.
Thế nên kẻ ăn sung mặt sướng như Trần Lâm không hề thèm đụng đến nó.
Tuy nhiên nó lại là lương thực cứu mạng của rất nhiều người tại đây, nên ai nấy đều không khách khí húp sạch thứ nước trong chén của mình, sau đó dùng ánh mắt đầy tham lam nhìn chằm chằm cái nồi cháo to lớn phía xa, tuy nhiên mỗi người chỉ được lĩnh một chén nên chỉ đành chịu...
Thế nên tự nhiên có chén cháo từ trên trời rơi xuống, trung niên nhân kia không khỏi vui mừng ra mặt, nhưng sống tại mạt thế lão ta không phải ngốc nên tràng đầy cảnh giác nhìn Trần Lâm nói:
- Ngươi không gạc ta chứ?
Nghe thấy thế Trần Lâm chỉ bật cười rồi đổ một nửa chén cháo vào chén của lão nói:
- Cho lão một nửa trước, nói xong ta cho lão một nửa còn lại.
- Tuy nhiên ngươi dám gạt ta thì đừng có trách.
Nói xong Trần Lâm đạp mạnh xuống đất, mặt đất dưới chân bị một cước của Trần Lâm làm cho rạng nứt khiến trung niên kia sợ vở mật...
Biết đụng phải một người chơi cấp cao, trung niên nhân kia mỉm cười thiên lành nói:
- Đại nhân yên tâm, ở Vũng Hải này ta có biệt danh là Vạn Sự Thông, cái gì ở đây ta đều biết.
- À...!à...!để ta kể đừng nóng...
- Cô gái kia nếu lão nhớ không lầm hình như gọi là Lôi Uyển Nhi.
- Tính ra cô ta có lai lịch không nhỏ đâu, cha của cô ta và Lôi Thành là anh em.
- Chỉ là cha của cô ta lại là con vợ bé nên quan hệ với Lôi Thành không được tốt lắm...

- Sau mạt thể cha của cô ta không may bỏ mạng, Lôi Thành cũng không khách khí đuổi hai mẹ con cô ta ra khỏi nội thành...
Nghe trung niên “Vạn Thông” kia kể Trần Lâm không khỏi ngạc nhiên, không ngời cô gái phát cháo kia lại có lai lịch lớn đến vậy, tính ra cũng có thể xem như tiểu công chúa của Vũng Hải, thảo nào tuy làm việc khá vất vả nhưng cử chỉ của nàng lại vô cùng tao nhã chứng tỏa nàng có giáo dục vô cùng tốt thậm chí là nghiêm khắc...
Tuy nhiên đều đó lại càn làm Trần Lâm tò mòn hơn, quay qua trung niên “Vạn Thông” đang húp cháo hỏi.
- Thế dung mạo của nàng ta là bị sao?
Nghe thấy thế trung niên Vạn Thông uống hết chén cháo rồi thở dài lắc đầu nói:
- Tính ra nàng ta cũng thật bất hạnh...
- Sau khi bị đổi ra ngoài thành hai mẹ con nàng ta bị một đám lưu manh bên ngoài nhắm đến, dù sao cũng là thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc không được bảo vệ chính là mồi cho bọn sói...
- Thế là chuyện gì đến cũng phải đến đám khôn kiếp kia xong vào nhà của họ ý đồ làm bậy, không may căn nhà bị cháy đám khốn kia kịp bỏ chạy nhưng hay mẹ con họ thì không...
- Mẹ của nàng ta bị thiêu chết tại chỗ còn nàng ta bị bỏng nặng nên mới có bộ dạng bây giờ...
- Tuy nhiên cũng may cho nàng ta là chuyện đó lại kinh động đến tai Lôi Chấn, lão tức giận chạy xuống Vũng Hải chửi Lôi Thành một trận rồi để nàng ta làm công việc phát cháo sống qua ngày...
Nghe trung niên cái gì cũng thông kia kể Trần Lâm không khỏi thở dài rồi liếc nhìn Lôi Uyển Nhi đang phát cháo phía xa.
Bị Trần Lâm nhìn qua Lôi Uyển Nhi thoáng giật mình nhìn đi chỗ khác, có lẽ đã rất lâu nàng chưa được ai nhìn như vậy.
Đạt được mục đích Trần Lâm khẽ mỉm cười rồi ném nửa chén cháo còn lại cho trung niên Vạn Thông.
Thấy thế lão vội vàng tiếp nhận chén cháo rồi mỉm cười khách khí nói:
- Đa tạ...!đa tạ đại nhân, ngài đúng là người tốt.
Khẽ bật cười lắc lắc đầu Trần Lâm bất chợt ném một túi bột Chuối Ngô trước mặt trung niên Vạn Thông rồi nói:
- Dẫn ta đi tham quan Vũng Hải, túi bột kia là của ông.
Nhìn thấy túi bột Chuối Ngô dưới đất trung niên Vạn Thông cười không ngậm được mồm vội vàng cất túi bột rồi nói:
- Đại nhân yên tâm, tôi là Vạn Sự Thông cái gì của Vũng Hải này tôi đều biết.

- Ngài để tôi làm hướng dẫn viên là một quyết định vô cùng sáng suốt...
Nghe thấy thế Trần Lâm bật cười nói:
- Thế nữ nhân đẹp nhất ở đây là ai, lão có biết không...
Bị Trần Lâm hỏi trung niên Vạn Thông như được gãi đúng chỗ ngứa với cùng nhiệt tình nói:
- Cái này thì ngài hỏi đúng người rồi.
- Nội thành thì ta không biết nhưng ngoại thành này thì, hư..

hư...!không thoát khỏi lòng bàn tay của lão.
- Mỹ nữ thuộc hàng đệ nhất ở ngoại thành có hai người.
- Đầu tiên là nữ nhân của La Thiên lão đại Băng Thiên hội, nàng ta không ai khác chính là Lâm Mỹ Anh diễn viên nổi tiếng của Hoa Trung quốc trước mạt thế, sau này không hiểu sao lại rơi vào tay La Thiên.
- Thứ hai là nữ nhân của Thái Trọng thành của của ngoài thành Vũng Hải, mặc dù xét cho cùng Thái Trọng chỉ là thuộc hạ của những kẻ ở nội thành nhưng lại là thổ hoàng đế tại ngoại thành này, thế nên nữ nhân của hắn chắc chắn là đẹp.
- Tuy nhiên nàng ta lại khá kín tiếng nên không ai biết nàng ta tên gì, chỉ có một lần lúc Thái Trọng lên làm thành chủ từng xuất hiện một lần, nhưng cũng vì lần đó mà làm điên đảo không biết bao nhiêu người.
Đứng một bên nghe tên Vạn Sự Thông kia thao thao bất tuyệt Trần Lâm không khỏi chết lặng, cậu chỉ hỏi chơi một câu vậy mà tên này lại nhiệt tình như vậy.
- Được rồi không cần nói nữa mau dẫn ta lên đừng.
Không thể nhịn được nữa Trần Lâm lạnh giọng nói...
Nghe thấy thế trung niên Vạn Thông chỉ ngượng cười nói:
- Được rồi ta sẽ dẫn ngài tham quan.

- À mà gái đẹp ở đông ngoại thành rất tươi và ngon, giá cả tuy có chút chát nhưng chất lương vô cùng tốt, nếu muốn ta dẫn ngài đến trước.
- He...!he...
Nghe thấy tên kia lại huyên thiên chuyện Trần Lâm không nhịn được tức giận:
- Ngươi nói nhiều quá còn không mau dẫn ta đến đó.
Đá đít trung niên Vạn Thông một cái Trần Lâm không khách khí lôi hắn bỏ đi, nếu không chắc đến tối cũng chưa đi được.
Tuy nhiên khi Trần Lâm bỏ đi Lôi Uyển Nhi lại len lén nhìn theo bóng lưng của cậu rồi lắc đầu thở dài.
Cứ thế dưới sự hướng dẫn của trung niên Vạn Thông, Trần Lâm dạo quanh ngoại thành Vũng Hải chứng kiến không ít người sống sót ở đây đều mặt xanh xao vàng vọt, hiển nhiên nơi đây cũng bị thiếu lương thực không khác gì nhưng thôn trang ở vùng hoang nguyên, chỉ là không chết đói mà thôi.
Không ngờ đại căn cứ như Vũng Hải cũng thiếu lương thực Trần Lâm không nhịn được hỏi.
- Này Vạn Thông theo ta biết Vũng Hải đã có cây lương thực, sao nơi đây lại thiếu lương thức đến ai nấy đều xanh xao như vậy.
Bị Trần Lâm gọi là Vạn Thông trung niên nhân rất muốn chửi thề, lão tên là Vạn Sư Thông qua miệng Trần Lâm chỉ còn Vạn Thông, nghe sao cảm thấy kỳ kỳ.
Nhưng người ta đã bỏ tiền muốn gọi gì lão đều không dám phản đối chỉ có thể kiên nhẫn trả lời câu hỏi của dù khách.
- Thật ra tình hình thiếu lương thực đã có từ lâu, chỉ là gần đầy đặc biệt nghiêm trọng.
- Nghe đâu vùng hoang nguyên, nơi cũng cấp lương thực chính cho Vũng Hải gặp vấn gì đó, quân đội đã đến đó giải quyết không biết thế nào rồi.
Nghe thấy thế Trần Lâm có chút chột dạ, cái vấn đền của vùng hoang nguyên kia không phải Phi Vũ thôn thì còn là gì.
Khẽ ho khan một tiếng Trần Lâm khó hiểu hỏi:
- Thế tại sao Vũng Hải không trồng ở gần đây việc gì phải đến tận vùng hoang nguyên kia?
Quả thật đây là việc làm Trần Lâm vô cùng khó hiểu, xung quanh Vũng Hải cũng không ít cánh đồng trồng ở đó cũng vậy việc gì phải đến tận hoang nguyên làm gì.
Nghe thấy thế trung niên Vạn Thông liếc nhìn Trần Lâm rồi nói:
- Chuối Ngô có độc chắc cái này cậu đã biết rồi, thế nên Vũng Hải không thể trồng gần căn cứ mà phải trồng xa một chút.
- Tuy nhiên xung quanh Vũng Hải cũng không yên bình, trừ phía tây và bắc đã được kiểm soát còn lại đều bị thây ma hay hung thú chiếm đống.
- Thế nên Vũng Hải mới buột phải đem Chuối Ngô phát triển về hướng tây cũng chính là hoang nguyên.
Được trung niên Vạn Thông giải thích Trần Lâm không khỏi gật gật đầu.

Quả thật dù Vũng Hải là đại căn cứ của nhân loại nhưng chỉ chiến được một phần đất nhỏ, còn lại đều là lãnh địa của hung thú hay thây ma chiếm đống, muốn trồng Chuối Ngô mà không để ảnh hưởng đến căn cứ là rất khó.
Tuy nhiên Vũng Hải vẫn có một cách đồng Chuối Ngô ở phía bắc, chỉ là lương thực thu được đều đã phục vụ hết cho nội thành còn bên ngoài thì không hề có phần, cái đó là tuyệt mật của Vũng Hải nên Vạn Sự Thông có thông đến cách mấy cũng không biết.
Bất chợt khi đang mãi nói chuyện thì hai người Trần Lâm vô tình đến một con đường khá sầm uất, hai bên đường đi bày đầy đủ các loại đồ vật, không chỉ thế những chủ quán ở đây khí sắc cũng tốt hơn những người khác không ít.
- Nơi này gọi là khu Gà Đất cũng là nơi chuyện bán các loại tạp hóa.
- Chỉ cần có lương thực hoắc Lôi Tệ thì ngài có thể mua được rất nhiều thứ ở đây.
Thấy Trần Lâm đang nhìn quanh trung niên Vạn Thông vô cùng chuyên nghiệp giải thích.
Tuy nhiên lời giải thích của lão lại làm Trần Lâm ngạc nhiên.
- Lôi Tệ, nó là gì?
Nghe Trần Lâm đến Lôi Tệ cũng không biết trung niên Vạn Thông rất muốn biết tên này từ đây chui ra, nhưng lão không giám hỏi chỉ có thể cắn răng giải thích.
Qua lời giải thích của trung niên Vạn Thông thì Trần Lâm cũng đại khái hiểu ra.
Lôi Tệ không gì khác chính là đơn vị tiền tệ do chính quyền Lôi Chấn phát hành, thế nên nó hiển nhiên là tiền tệ lưu thông của ba đại căn cứ thuộc chính quyền Lôi Chấn quản lý là Vũng Hải, Phần Thiên và Viễn Đông.
Vì thể tiền lương cho quân nhân, tiền công cho các công dân làm việc cho Vũng Hải đều được trả bằng Lôi Tệ này, ngoài ra cũng có thể dùng lương thực, súng ống đạn dược để đổi lấy Lôi Tệ, dĩ nhiên cũng có thể dùng cả Thần Tệ của hệ thống để đổi nhưng không ai ngu đến mức đó.

Bù lại Lôi Tệ trong Vũng Hải hay hai căn cứ khác chính là tiền có thể dùng để mua mọi thứ.
Tuy nhiên hình thức vật đổi vật cũng được chấp nhận, thế nên Trần Lâm muốn mua gì đó cũng không nhất thiết phải đổi Lôi Tệ để dùng mà trực tiếp dùng lương thực vẫn được, thậm chí với tình hình thiếu lương thực như hiện tại dùng lương thực trực tiếp đổi còn có giá hơn.
Hiểu rõ mấy trăm búi bột Chuối Ngô trong không gian giới chỉ của mình là một có số khá lớn, Trần Lâm khi không trở thành một đại gia nên thích ý mỉm cười vừa đi dạo vừa xem các mặt hàng ven đừng.
Nhìn chúng đã số đều là tạp hóa tức là cái gì cũng có, từ nồi niêu xoong chảo, đến cả máy móc, thiết bị đã hỏng đều có đủ, thậm chí quần áo, giày dép đều có luôn chỉ có ba con sói hay băng siêu thắm là không thấy.
Nghe thì có vẻ vô lý khi ai lại mua những thứ kia nhưng thực tế lại khác, ngươi có lương thực nhưng không có dụng cụ thì làm sao mà nấu, dù sao khi chạy nạn ai nấy đều chạy đi vội vàng nhớ gì đến mấy thứ kia, quần áo cũng tương tự khi thời tiết ở vùng hoang nguyên lẫn Vũng Hải đều rất lạnh về đêm, bên trong khu đông người thì không nói nhưng muốn ra dã ngoại mà không mang theo áo ấm thì chính là tìm chết.
Tuy nhiên thứ làm Trần Lâm án tượng và khó hiểu nhất chính là ở đây có bán cả xương, sừng và cả da động vật.
Không hiểu ai lại đi mua những thứ đó làm gì, không lễ để hằm ăn hay làm thuốc...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play