Linh Tứ khóe miệng co quắp, không nhịn được nói: "Vô luận là bò hay bay qua ngươi cũng không làm được."

Hàn Phỉ không cảm thấy lúng túng chúng nào, mặt không đỏ tim không đập nói: "Đúng, có đạo lý, nếu Vương gia để cho các ngươi tới đón ta, nói vậy các ngươi nhất định đã nghĩ đến phương pháp mang ta đi nhỉ."

Lần này, Linh Tam cùng Linh Tứ đều không còn gì để nói. Nữ nhân này, xưa nay không quan tâm bị người khác chê cười sao? Sao có thể thản nhiên nói chuyện như thế? Có biết xấu hổ hay không?

Nhìn bọn họ không hề có phản ứng, Hàn Phỉ khoanh tay trước ngực, nhíu mày, nói: "Làm sao? Vương gia để cho các ngươi tới đón ta, các ngươi lại không nghĩ tới phương pháp mang ta đi. Vô dụng như vậy? Vương gia giữ lại các ngươi làm cái gì?"

Linh Tứ không chịu được, nổi nóng: "Ngươi, nữ nhân này.."

Nữ nhân này miệng thật sự quá độc! Không trách được ở giữa thảo đường có thể làm cho người ta tức chết!

Linh Tam lập tức ngăn cản: "Linh Tứ!"

Linh Tứ nghẹn nửa ngày, cố gắng nỗ lực khắc chế, chỉ nhìn Hàn Phỉ với vẻ mặt có chút không quen.

Hàn Phỉ ho khan một hồi, có chút chột dạ, nàng vừa rồi nhất thời không khống chế được, hiện giờ sự tình gấp gáp, liền mềm giọng, nói: "Thật xin lỗi, ta không phải có ý này, ừm, ta muốn nói là, các ngươi nhanh mang ta tới đi! Sắp hừng đông rồi, Vương gia nhất định chờ rất sốt ruột!"

Rất nhanh, Hàn Phỉ liền biết hai vị Môn Thần này làm thế nào để mang nàng đi, sắc mặt nàng thay đổi đứng ở trong sân, suýt chút nữa hai chân mềm nhũn mà ngã xuống đất. Hai người kia trực tiếp đứng hai bên trái phải dùng khinh công khiêng nàng bay đi!

Bay! Là bay mà đến đấy! Nghĩ lại cảm giác bay trên không trung vừa rồi, trong lòng Hàn Phỉ cũng có chút sợ hãi, nàng xin thề, tên Linh Tứ kia tuyệt đối là muốn trả thù nàng! Hắn đỡ bên kia cố ý làm ra vẻ bất ổn, suýt chút nữa đem trái tim Hàn Phỉ cũng bị dọa nhảy ra ngoài, thật vất vả mới đứng yên ổn dưới đất, nàng mạnh mẽ thở mấy hơi. Linh Tứ thấy nàng như vậy cả người cũng thoải mái, cười hắc hắc hai lần, liền cùng Linh Tam một lần nữa ẩn tàng trong bóng tối.

Hàn Phỉ nghỉ một lúc, mới nhấc chân đi đến gian phòng, ở ngoài cửa Tật Phong cùng Vận Đào đã sớm đứng đó chờ đợi, lúc nhìn thấy Hàn Phỉ, Vận Đào còn vô cùng nhiệt tình tiến lên nói: "Hàn cô nương ngài rốt cục đã đến, Vương gia đợi ngài rất lâu rồi, ngài mau vào đi thôi!"

Hàn Phỉ gần như là bị xô đẩy vào trong phòng, còn chưa đợi nàng kịp phản ứng lại, cửa gỗ 'ầm' một tiếng đã bị đóng lại.

Hàn Phỉ: "..."

Hiện tại ngay cả nha hoàn cũng gấp gáp như vậy sao?

"Hàn Phỉ."



Tiếng gọi lành lạnh vang lên bên tai Hàn Phỉ. Ngay cả lỗ chân lông của nàng cũng bị một tiếng gọi này làm cho giãn ra, nàng chậm rãi quay đầu qua, đã nhìn thấy người kia ngồi trên ghế, cách nàng một khoảng không xa, đang nhìn nàng. Cặp mắt đen tuyền kia, giống như được điểm xiết tinh quang.

Hàn Phỉ đột nhiên có cảm giác muốn khóc, viền mắt đều có chút ướt át, rõ ràng không phải rất lâu mới gặp, nhưng lại có cảm giác đã xa cách vạn năm.

Thực sự là.. quá yếu đuối đi!

Hàn Phỉ ngừng nước mắt, mạnh mẽ hít sâu vào một hơi, bước chân trầm ổn đi tới trước mặt hắn, nhếch môi, cười thật tươi, nói: "Vương gia, ta tới rồi."

Tần Triệt câu lên khóe môi, nói: "Ừm."

Hàn Phỉ có rất nhiều lời muốn nói, nàng muốn hỏi thân thể hắn có khỏe không, chân còn đau không, mấy ngày này bệnh cũ có tái phát không, ăn uống như thế nào, còn có.. có mong nhớ nàng hay không?

Nhưng, một tiếng Hàn Phỉ cũng không thốt ra được. Nàng có chút nóng nảy, không nhịn được đưa tay kéo tay áo hắn, có quá nhiều điều muốn nói vậy mà cuối cùng lại phun ra một câu: "Vương gia, ta nghĩ ngài.."

Bầu không khí, đột nhiên yên tĩnh, cảm giác một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. Hàn Phỉ cũng sửng sốt, đột nhiên che miệng lại, vừa căng thẳng, nàng lại bắt đầu nấc.

"Không, không phải, hức, không phải là cái này, hức, ý ta là, hức, ta, ta.."

Càng căng thẳng, cơn nấc lại càng lợi hại, cuối cùng Hàn Phỉ cũng tuyệt vọng. Loại giọng nói này, lời nói này, giống như nàng.. đang đùa giỡn nam thần! Một lúc lâu sau, một tiếng cười khẽ nhàn nhạt vang lên trong phòng. Hàn Phỉ che miệng, vừa nấc cụt, vừa ngơ ngác nhìn hắn cười.

"Nếu có lòng riêng, ắt có tương tư, tương tư của ngươi, ta nhận lấy."

Trong nháy mắt sắc mặt Hàn Phỉ đỏ chót, nếu có lòng riêng, ắt có tương tư.. Gào gào gào! Thủ đoạn của nàng quả nhiên không sánh được với nam thần! Quá kém! Hàn Phỉ khóc không ra nước mắt, quả nhiên có tâm tư đi đùa giỡn! Còn bị đùa giỡn trở về! Đánh nấc, ngay cả lời giải thích nàng cũng không thể nói thông thuận! Trong cơn tức giận, Hàn Phỉ lập tức cầm chén trà trên mặt bàn, uống một hơi cạn sạch, nhưng ngay lập tức cau mày. Hương vị này..

Hàn Phỉ lập tức cầm ấm nước trên mặt bàn lên, mở nắp ra, để sát vào mũi, cẩn thận ngửi.

"Thăng tê thảo.."

Hàn Phỉ khó tin cầm lấy ấm nước, nhìn về phía Tần Triệt, cơn nấc cụt liên tục cũng ngừng lại, lẩm bẩm hỏi: "Vương gia, ngài.. ngài uống rồi sao?"

Ánh mắt Tần Triệt từ ấm nước chuyển qua gương mặt Hàn Phỉ, một lúc sau, hắn khép hờ đôi mắt, nhàn nhạt nói: "Để xuống đi."

Hàn Phỉ tức giận: "Vương gia, ngài biết đây là thứ gì không? Kẻ nào cho ngài uống thứ này, ta muốn giáo huấn hắn!"



Tần Triệt không nói. Hàn Phỉ cầm ấm nước, muốn đi ra ngoài tìm Tật Phong, nhưng nàng vẫn chưa đi được vài bước, đã nghe thấy người sau lưng mở miệng: "Hàn Phỉ, dừng lại."

"Vương gia, thân thể ngài căn bản không chịu nổi dược tính này! Ta không thể tha thứ cho kẻ hạ dược với ngài!"

Thăng tê thảo là dược liệu dùng để tăng cường tỉnh táo, dược tính rất mạnh, người bình thường sau khi ăn vào trong thời gian ngắn tinh thần sẽ chấn hưng, nhưng hậu di chứng khá lớn, người khỏe mạnh cũng có chút không chịu đựng nổi, huống chi thân thể nam thần như vậy! Thứ này đối với hắn mà nói, không khác nào độc dược mãn tính! Hắn đây là muốn uống thuốc độc!

"Hàn Phỉ."

"Vương gia, ta đi tìm Tật Phong, nhất định sẽ điều tra rõ ràng người nào cho ngươi uống thứ này, ta.."

Hàn Phỉ vẫn chưa nói hết, Tần Triệt liền ngắt lời: "Ta biết rõ."

Hàn Phỉ sững sờ, nỉ non: "Vương gia, ngài.."

"Hàn Phỉ, không có ai hạ, là tự ta uống."

Giọng nói của hắn vô cùng bình tĩnh như là đang kể một chuyện bình thường. Mà Hàn Phỉ giống như bị sét đánh, khó có thể tin tưởng được, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát: "Vương gia.. tại sao?"

Tại sao? Hắn biết rất rõ đây là vật gì! Thậm chí biết rõ vật này có dược tính mạnh bao nhiêu! Đối với thân thể hắn gây ra thương tổn lớn nhường nào!

Tần Triệt gật đầu, ý cười nơi khóe môi đã biến mất, hắn ngồi ở đó, một loại cảm giác băng lãnh chậm rãi tăng lên, khiến lòng Hàn Phỉ cũng trở nên lạnh lẽo.

"Thời gian của ta không còn nhiều."

Hàn Phỉ nhắm mắt lại, nỗ lực đem uất ức trong lòng nuốt xuống, nàng đặt ấm trà trên tay xuống bàn, chậm rãi tới gần hắn một chút, cố chấp nói: "Vương gia, đưa tay ngài cho ta, ta xem cho ngài, ngài yên tâm, y thuật của ta rất lợi hại, không có gì ta không làm được, ngài phải tin tưởng ta.."

Tần Triệt siết chặt bàn tay, thấp giọng nói: "Không cần."

"Vương gia!"

"Ta nói, không cần."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play