Ngày thứ hai, Hàn Phỉ bị người đánh thức, cả đêm qua nàng không làm sao ngủ được, nơi này đến giường cũng không có, phải ngồi dưới đất, may mà nàng da dày thịt béo mới chỉ bị đau ê ẩm cái mông, vậy nhưng cũng tuyệt đối không dễ chịu, chẳng trách Lý Nhược Lan bị đầy ải mấy ngày nên không thèm để ý cái gì mà đào tẩu.
Hàn Phỉ nhìn mấy ma ma xa lạ trước mặt, trong lòng hiểu rõ, sợ là lần này, nàng thật sự phải dựa vào chính mình.
"Hàn tú nữ, mời đi theo chúng ta một chuyến, Hoàng Hậu nương nương muốn gặp ngươi."
Hàn Phỉ gật đầu, im lặng không lên tiếng bò lên, phủi phủi bụi đất trên người, chỉnh trang lại y phục nhăn nhúm một chút, thậm chí ngay cả sợi tóc bị xõa xuống thái dương cũng được nàng vuốt lên, cả người nhanh chóng trở nên gọn gàng hơn không ít, điều này khiến đến các ma ma thoáng kinh ngạc. Tú nữ này dường như không có chút nào hoảng loạn, thậm chí là vô cùng bình tĩnh.
Trước giờ các tú nữ từng bị nhốt tại nơi này có người nào lại không than trời trách đất, vừa thấy có người liền kêu oan, quần áo lộn xổn bẩn thỉu không nói, ngay cả trạng thái tinh thần cũng không tốt, đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người hờ hững như vậy.
"Theo chúng ta đi."
Hai ma ma tiến lên, một trái một phải đi sát bên cạnh Hàn Phỉ, một ma ma khác dẫn đường phía trước, Hàn Phỉ quy củ theo phía sau, tốc độ trầm ổn, đem cách đi học được trong quãng thời gian trước vận dụng vô cùng hoàn mỹ, không có chút nào tư thái của một kẻ phạm nhân.
Ra khỏi A Mã Cung, đi rất lâu mới đến tẩm cung của hoàng hậu, cung Khánh Phòng, nghe nói là do Hoàng Thượng cố ý vì Hoàng hậu mà tạo thành, toàn bộ cung Khánh Phòng vô cùng khí thế, mỗi một nơi đều chế tạo vô cùng tinh xảo, hiển nhiên là đầu tư tâm huyết, điều này cũng đủ chứng minh vị trí của hoàng hậu trong lòng Hoàng thượng.
Hàn Phỉ ngẩng đầu nhìn tẩm cung, trong lòng bắt đầu cân nhắc, có thể ở trong hậu cung lăn lộn đến địa vị hoàng hậu hẳn cũng không phải là nữ nhân đơn giản, tâm cơ kia khẳng định không phải là người bình thường như nàng có thể so sánh. Trong phim truyền hình, những hoàng hậu kia có người nào là bàn tay không nhuốm đầy máu tươi, muốn đối phó Hàn Phỉ nàng cũng thật là có chút dùng dao mổ trâu để giết gà đi.
Hàn Phỉ chỉ có thể cầu nguyện rằng nàng không đắc tội vị hoàng hậu này quá sâu, nghĩ đến đây liền nhấc chân từng bước đi vào.
"Hoàng Hậu nương nương, đã mang Hàn tú nữ tới."
"Vào đi."
Cửa cọt kẹt một tiếng, mở ra, Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, đi vào.
Hoàng hậu Khánh thị ngồi ngay ngắn ở trên ghế, tư thái đoan trang, dáng vẻ đường hoàng, một chút thất lễ cũng không có, một thân trang phục màu hồng, đầu đội tram châu, đầu ngón tay còn mang theo Trường Câu dài nhọn, cả người cao quý lẫm nhiên, ánh mắt sáng như đuốc không chút biến sắc đánh giá Hàn Phỉ một vòng.
Hàn Phỉ tiến lên một bước, quỳ xuống hành lễ, nói: "Khấu kiến Hoàng Hậu nương nương, nương nương cát tường."
Hoàng hậu Khánh thị thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: "Đứng lên đi."
Hàn Phỉ đứng lên, biết điều cúi đầu, cũng không vô lễ nhìn chằm chằm vào hoàng hậu.
Hoàng hậu Khánh thị hơi kinh ngạc, làm sao lại không giống với tin tức nàng nghe được, đích nữ của Hàn Thừa Tướng, không hề giống một kẻ ngu dốt, ngược lại, nàng vô cùng thông minh, trái ngược hoàn toàn với bề ngoài của nàng ta.
Khánh thị thu lại vẻ xem thường vốn có, nói: "Hàn tú nữ, ngươi cóbiết hôm nay bản cung tìm ngươi là vì chuyện gì không?"
Hàn Phỉ ánh mắt khẽ biến, nói: "Nương nương bề bộn trăm công nghìn việc, há có thể là việc thần nữ có thể suy đoán."
Khánh thị lộ ra vẻ kinh ngạc, không nhịn được tán thưởng liếc nhìn nàng một cái.
"Bản cung nghe Quế ma ma nói, ngươi phạm vào" thất xuất chi đầu ", ngươi có nhận tội không?"
Hàn Phỉ không chút do dự lập tức quỳ xuống, cũng ngẩng đầu lên, cất giọng nói:
"Thần nữ không thể nhận tội này."
Ngữ khí vô cùng kiên định khiến ánh mắt Khánh thị sắc bén thêm mấy phần, ánh mắt kia giống như muốn thiêu đốt Hàn Phỉ ra tro. Nhưng lúc này, nàng không thể yếu thế! Bằng không cái nón này sẽ cứ thế mà sẽ chụp xuống đầu nàng!
Khánh thị mở miệng nói: "Quế ma ma, đi lên."
"Vâng, nương nương."
Ngón tay Khánh thị nhẹ gõ nhịp trên ghế, nói: "Vậy nội dung trong thư đã xác thực chưa?"
Quế ma ma cung kính nói: "Vâng, lão nô đã đến thư phòng của ma ma giáo dục nhất nhất so sánh qua, xác nhận bức thư này là do chính tay Lý Nhược Lan viết ra."
Khánh thị gật đầu, nói: "Vậy tên thị vệ kia đâu?"
Quế ma ma lập tức nói: "Đã bắt lại, đang được canh giữ nghiêm ngặt ạ."
Khánh thị nhướng mày, nhìn sắc mặt Hàn Phỉ không hệ hoảng loạn mà vô cùng bình tĩnh, trong lòng dâng lên một tia sóng lớn.
Vốn dĩ việc này không cần nàng tự mình xử lý, từ trước tới nay, những tú nữ phạm tội có đầy đủ nhân chứng vật chứng như thế hơn phân nửa là sẽ lập tức bị xử lý, dù tội không đến mức phải chết thì cũng sẽ bị trục xuất về nhà, nhưng lần này, Khánh thị nghe nói người gây chuyện chính là Hàn Phỉ, tú nữ biểu diễn bài trống rực rỡ hào quang kia cho nên cố ý quan tâm việc này.
So với việc Lý Nhược Lan đào tẩu, quan tâm của Khánh thị đối với Hàn Phỉ hiển nhiên càng lớn hơn một chút.
"Truyền lên."
"Vâng, nương nương."
Không lâu sau, một nam nhân sắc mặt bẩn thỉu tái nhợt bị áp giải tới, Hàn Phỉ cố ý nhìn hắn nhiều hơn một chút, trong lòng líu lưỡi, xấu xí như vậy.
Kẻ này đáng giá để nàng đi vụng trộm sao? Ngay cả một sợi lông của nam thần cũng không sánh nổi! Thật là quá đáng! Muốn hố nàng cũng nên tìm một mặt hàng tốt hơn một chút chứ! Nàng ngày ngày nhìn nam thần, cho dù nam thần chỉ lộ ra chiếc cằm, những cũ đủ mê hoặc nàng thần hồn điên đảo, sao có thể đi vụng trộm được nữa!
Hàn Phỉ thậm chí cảm thấy đem nam nhân này đi so sánh với nam thần quả thực là sỉ nhục nam thần! Còn sỉ nhục ánh mắt của nàng! Ngay tại lúc Hàn Phỉ đang âm thầm nhổ nước bọt, một tiếng gọi thống thiết nổ bên tai nàng: "Phỉ Phỉ!"
Nam nhân lộ ra vẻ mặt tự trách, đau lòng nói: "Phỉ Phỉ, thật xin lỗi, đều tại ta, đều là ta sai, nếu không phải tại ta ngươi cũng sẽ không phạm lỗi như vậy, thật xin lỗi, là ta có lỗi với ngươi a! Phỉ Phỉ!"
Trái một tiếng Phỉ Phỉ, phải một tiếng Phỉ Phỉ, làm cho Hàn Phỉ nổi da gà đầy người, nàng tràn đầy kinh sợ nhìn nam nhân kia, chỉ còn thiếu hung bạo mà bồi một câu 'Đại ca ngươi là ai a?'!
Quế ma ma cả giận nói: "Ở trước mắt Hoàng Hậu nương nương há có thể làm càn! Tất cả im miệng cho ta!"
Nam nhân im lặng, nhưng vẫn dùng một loại ánh mắt vô cùng 'Thâm tình' nhìn Hàn Phỉ.
Khánh thị híp mắt, nói: "Nói cho rõ ràng."
Nam nhân lập tức như được tiếp sức, đại nghĩa lẫm liệt nói: "Ti chức là thủ vệ của Dược Thiện phòng, từ lâu đã vui vẻ cùng Phỉ Phỉ, chúng ta thật tâm yêu nhau! Ai cũng không thể ngăn cản chúng ta!"
Quế ma ma trừng mắt dựng đứng, cả giận nói: "Làm càn!"
Khánh thị vung vung tay, nói: "Quế ma ma, để hắn nói."
Quế ma ma không thể làm gì khác hơn là lùi sang một bên, nhưng ánh mắt sắc bén của nàng vẫn còn nhìn hắn chằm chằm.
Nam nhân thấy Hoàng Hậu nương nương cũng không có ý tứ muốn ngăn cản hắn, lập tức như là nước sông cuồn cuộn chảy ra, nói: "Ta cùng Phỉ Phỉ đã sớm tự định chung thân cả đời, nhưng khổ nỗi gia thế không xứng, Phỉ Phỉ vào cung hoàn toàn là bị bức ép! Chúng ta lưỡng tình tương duyệt, chính là uyên ương, không thể phân cách, mỗi ngày cùng Phỉ Phỉ tách ra ti chức lòng như đao cắt, ngày không thể an, đêm không thể ngủ, sợ người mình yêu bị oan ức. Ban đêm gặp lại đúng là không thể khắc chế tình ý mãnh liệt trong lòng, nên đã phạm sai lầm, liên lụy Phỉ Phỉ, xin Hoàng Hậu nương nương ban cho thoải mái một chút! Dù có chết, ta cũng nguyện ý cùng Phỉ Phỉ chết cùng một nơi!"
Hàn Phỉ thật muốn chắp tay cho hắn hai chữ 'Bái phục'! Nghe lời nói tình thâm ý trọng của hắn đến nàng cũng phải thốt lên: Thật đúng là một đôi Khổ Mệnh Uyên Ương a!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT