Hàn Phỉ sau khi ra ngoài mặt mũi đều phát hồng, trêu đến Vận Đào vò đầu bứt tai, thật sự muốn biết rốt cục có chuyện gì, nhưng lại không dám dò hỏi, chờ Hàn Phỉ rời khỏi, Vận Đào không thể chờ đợi được nữa liền đi vào trong phòng, đã nhìn thấy chủ tử nhà mình mang theo nụ cười nhẹ nhàng, an tĩnh ngồi đó.

Vận Đào kinh sợ cầm lấy cánh tay Tật Phong, hoảng hốt nói:

"Ta, ta là không phải là hoa mắt chứ? Vương, Vương gia, người.. đang cười sao?"

Tật Phong rốt cục cảm thấy trong lòng được an ủi, cuối cùng cũng coi như có người đồng cảm với hắn, tâm tình khoái trá nói:

"Tất cả đều lấy ý tứ Vương gia làm chủ."

Vận Đào ngây ngốc đứng ở đó, vẫn chưa hoàn hồn lại, thì ra.. nàng đã đánh giá thấp người mà nàng xem là một kẻ mập mạp đần độn kia! Sau này nhất định phải đối tốt với nàng ta một chút!

Ôm trong lòng tâm tình tốt đẹp cực điểm, Hàn Phỉ ngay cả trèo tường cũng không cảm thấy mệt, dù bị ngã xuống đất cũng nhẹ nhàng vỗ vỗ y phục, vừa hát vừa bò lên tiếp tục đi, dọa cho hệ thống nhảy dựng lên một cái.

Đợi đến khi Hàn Phỉ trở lại trong phòng mình, mới miễn cưỡng phục hồi tinh thần, sờ sờ khuôn mặt còn bỏng rát, tinh thần lại có chút hoảng hốt nghĩ.. ta không phải là đã thích hắn chứ?

Sau khi suy nghĩ này xuất hiện Hàn Phỉ liền không thể khống chế mà run rẩy một hồi, thậm chí ngay cả nhịp tim cũng đập nhanh hơn. Hàn Phỉ đưa tay ra che khuôn mặt tròn vo của mình lại, cảm thụ được nhiệt độ trên mặt từ từ tăng cao, tựa hồ còn có chút thẹn thùng..

Nàng không nhịn được ở trên giường lăn lộn mấy vòng, làm giường gỗ phát sinh tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt kháng nghị, hệ thống nghe được cũng phát bực. Hàn Phỉ rốt cục dừng lại, không nhịn được cười khúc khích, loại tâm tình này xưa nay nàng chưa từng trải qua.

Đời trước, Hàn Phỉ không có kết hôn, cũng không có bạn trai, liền ngay cả đối tượng thầm mến cũng chỉ mơ hồ, về mặt cảm tình mặt gần như là trắng tinh một mảnh. Nàng không biết hiện tại đã tính là yêu thích chưa, dù cho cảm tình đó đúng là ưa thích thì cũng có quá nhiều nhân tố, nàng không thể thoát ra khỏi ảnh hưởng của hắn, nếu không cùng hệ thống tiếp xúc trước, như vậy tình cảm này nhất định sẽ rất thuần túy, thậm chí.. nàng vẫn chưa thể xác định tình cảm mình có phải do hệ thống ảnh hưởng hay không, hệ thống thậm chí còn có thể khống chế nhân sinh hiện tại của nàng, nhỡ đâu nàng bắt đầu nảy mầm tình cảm nhưng lại bị khống chế, như vậy không phải quá đáng thương sao.

Nghĩ đến đây, tâm tình đang nhảy nhót của Hàn Phỉ cũng chậm rãi lạnh đi. Hàn Phỉ cảm thấy có chút bi ai, ngay cả tình cảm mình cũng sinh ra hoài nghi, nàng lấy cái gì đi khẳng định đây. Trong lòng có một thanh âm nói buông tay đi, chỉ cần bây giờ buông tay, vậy trong lòng nàng có thể không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác đem mọi việc nơi này coi như một trò chơi, mà người kia cũng chỉ là nhân vật nàng phải đánh hạ. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ đánh hạ nhân vật, nàng liền hoàn toàn tự do, có thể khống chế cuộc đời của chính mình.

Rõ ràng, nên nghĩ như vậy, rõ ràng lý trí biết rõ, nhưng một khi động tình, cái gì cũng sẽ bị hủy.



Hàn Phỉ chậm rãi nắm chặt tay, trong đầu thanh âm kia vẫn còn lặp đi lặp lại khuyên nàng buông tay đi, phải ngăn cản tình cảm nảy mầm trong lòng nàng, chỉ cần hiện tại làm như vậy, tất cả đều vẫn còn kịp, đây chẳng qua là do nàng ở dị thế quá mức cô đơn nên mới nảy sinh tình cảm sai lầm, thậm chí điều này còn có thể là do hệ thống phá rối.

Đầu ngón tay buông thõng dường như vẫn còn lưu lại nhiệt độ thuộc về hắn, rõ ràng rất băng lãnh, nhưng cũng nóng đến mức bỏng tay, khắc cốt ghi tâm.

Do dự của Hàn Phỉ chậm rãi biến mất, nàng hoảng hốt nhìn xà nhà, trong hư không dường như nhìn thấy người kia ngồi trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, ánh trăng chiếu lên vẻ mặt mãi mãi mang sự trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn. Lần đầu gặp gỡ, hắn đem tất cả mọi người ngăn cách ở thế giới bên ngoài, Hàn Phỉ không thể nào quên sự lạnh lẽo khi đó của hắn, lạnh đến mức gần như sắp thương tổn đến nàng.

Bị tất cả mọi người vứt bỏ, là Vương gia cao quý nhưng lại bị nhốt ở Lãnh Cung, địa vị vô thượng nhưng thân thể lại tàn tạ, người như vậy, người như vậy nếu như ngay cả nàng tới gần.. cũng đều là giả.. vậy hắn không phải quá đáng thương sao.

Hàn Phỉ chỉ cần ngẫm lại, lòng cũng vô cùng đau đớn, mũi chua xót, khó chịu đến không thở nổi. Nàng rốt cục ngộ ra, tại sao lí trí nàng biết rõ sẽ thống khổ nhưng.. nàng không muốn từ bỏ, không muốn buông tay, người kia.. Chỉ cần vừa nghĩ tới trong lòng hắn đã từng lạnh giá cỡ nào, hiện tại lại cười nổi bật cỡ nào, nàng liền thấy trân quý vô cùng.

Nàng không muốn từ bỏ nụ cười kia, cả đôi môi giương lên nụ cười nhẹ nhàng đó, cùng với lòng bàn tay băng lãnh của hắn nhẹ nhàng vuốt qua mái tóc nàng, hôm nay, hắn quá mức ôn nhu.

Trong lúc tất cả mọi người chìm đắm trong tiếng trống, trong lúc nàng giãy dụa khổ sở, chỉ có hắn nghe thấy thống khổ trong tiếng trống của nàng, tiếng gọi ấy của hắn, đưa nàng từ trong giãy dụa thống khổ kéo ra.

Trong lúc nàng tự giận mình nói ra chân tướng bí mật nàng là kẻ chuyển thế Hoàn Hồn, hắn lại có thể nói với nàng, ngươi chính là Hàn Phỉ.

Làm sao có thể thờ ơ, làm sao có thể không động lòng?

Hàn Phỉ cười khổ, nàng đột nhiên cảm thấy mình cũng không phải là một người lí trí.

Nàng đã chọn bất chấp tất cả cũng phải cho hắn nhìn thấy cảnh sắc hắn thầm khao khát, dù cho thân thể vô vùng mệt mỏi cũng không muốn dừng lại, lúc ấy nàng nên biết rõ, nàng đã xa vào, xa vào chuyện tình cảm, tất cả sự giãy dụa đều là uổng công vô ích, nó giống như đầm lầy, càng giãy dụa, lại càng lún sâu.

Hàn Phỉ phun ra một ngụm trọc khí, đưa tay ra, giống như nắm chặt cái gì đó ở giữa không trung, lẩm bẩm nói:



"Hàn Phỉ, hay là ngươi nên nhận mệnh đi thôi."

Nghĩ thông suốt, chấp nhận số mệnh, Hàn Phỉ biết mình có tình cảm với hắn, phần cảm tình này pha tạp cái gì hay không, nàng cũng mặc kệ, nàng chỉ muốn để hắn khá hơn một chút, để hắn càng ngày càng được vui vẻ.

Nhưng nàng lại bất lực mà nghĩ, nàng hiện giờ cái gì cũng không thể làm được, cũng chỉ là một tú nữ nho nhỏ trong A Mã Cung, một đích nữ không được sủng ái, đến bảo hộ hắn nàng đều không thể làm được, thôi vậy suy nghĩ nên làm gì đành để sau này nghĩ tiếp.

Chỉnh lý tốt tâm tình, Hàn Phỉ cảm thấy trong lòng vô cùng bình thản, nàng cũng không ngủ được, trực tiếp xuống giường bắt đầu tập thể dục, một bên tập một bên nhếch miệng cười khúc khích, bộ dạng vô cùng ngốc nghếch.

Trong hưng phấn Hàn Phỉ luôn cảm giác mình hình như đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng, nhưng làm sao cũng không nhớ ra được, liền ném ở một bên không nghĩ nữa, tiếp tục phấn khởi tập thể dục giảm béo. Nàng còn thập phần không biết xấu hổ nghĩ, chờ tỷ tỷ đây gầy đi, nam thần nhất định sẽ giật nảy cả mình! Ôm trong lòng suy nghĩ hưng phấn như vậy, Hàn Phỉ vận động suốt cả một buổi tối, cho đến ngày thứ 2 hai mắt đều đen như gấu trúc, tinh thần uể oải xuất hiện trước mặt Cô Ma Ma, đem Cô Ma Ma dọa cho nhảy dựng.

Cô Ma Ma cau mày, nói: "Đêm qua ngươi đi ăn trộm à?"

Hàn Phỉ kìm nén suy nghĩ muốn ngáp, ngập ngà ngập ngừng, không biết nên giải thích thế nào. Chẳng lẽ nói.. Ta tự sướng một buổi tối với Vương gia nhà ngài sao?

Hàn Phỉ rét run, chỉ cần nhìn thấy Cô Ma Ma đối với người kia vô cùng quan tâm như thế nếu nói ra khẳng định sẽ bị bà giết không thương tiếc!

Thấy Hàn Phỉ không nói ra được một lí do chính đáng, Cô Ma Ma cũng không có truy cứu, mà chỉ nói:

"Đêm qua Đại Hoàng Tử ra lệnh bắt lấy một nữ tử mặc y phục màu đỏ, việc này, ngươi có biết không?"

Hàn Phỉ nhất thời có chút chột dạ, quả nhiên tên Đại Hoàng Tử kia không có chút nào rộng lượng, đúng là loại nam nhân bụng dạ hẹp hòi!

"Ta, ta không biết.. tối hôm qua ta đau bụng, đi nhà xí đến phát mệt.."

Cô Ma Ma ngẫm lại, cũng cảm thấy đúng, dựa theo miêu tả của Đại Hoàng Tử, nghĩ như thế nào cũng không thể liên tưởng đến hình thể của Hàn Phỉ được, chỉ là nghe thấy y phục màu đỏ, nàng mới nhân tiện hỏi một câu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play