Hàn Phỉ cũng mặc kệ Bàng Ngụy Tân có khiếp sợ hay không, nàng chỉ mỉm cười nhìn Bách Lý Mân Tu, giống như không biết mình vừa ném một mớ phiền phức cho người ta.

Ánh mắt Bách Lý Mân Tu cuối cùng cũng dời khỏi Hàn Phỉ, nhìn về phía Bàng Ngụy Tân, thiếu niên bị ánh mắt nhìn, khiến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, lông tơ dựng thẳng lên, thậm chí có chút muốn khóc.

Cứu mạng! Vị Hoàng đế này không phải là muốn giết hắn đấy chứ!

Bàng Ngụy Tân vội bắt lấy cổ tay Hàn Phỉ, ngữ khí mang theo khẩn cầu nói: "Ta trốn trong miếu Thổ Địa! Ta sẽ trốn thất kĩ! Ta bảo đảm nhất định sẽ không bị tìm ra! Van cầu ngài, đừng tùy tiện ném ta cho người khác!"

Bàng Ngụy Tân lo Hàn Phỉ cảm thấy hắn phiền phức, cho nên mới bỏ qua, không thèm để ý đến sống chết của hắn.

Hàn Phỉ nhìn dáng vẻ khẩn trương của Bàng Ngụy Tân liền cảm thấy dở khóc dở cười, nói: "Ngu ngốc, ngươi không biết hắn là ai sao?"

Bàng Ngụy Tân nghe vậy liền sững sờ, nháy mắt mấy cái, vừa nhìn về phía Bách Lý Mân Tu, nói: "Hắn, hắn không phải là.. Hoàng Đế Vân Hỏa à.."

Hàn Phỉ 'xì' một tiếng, nói: "Đúng là một tên ngu ngốc."

Ngược lại là Bách Lý Mân Tu nhìn Bàng Ngụy Tân, mơ hồ có thể thấy được một bóng dáng quen thuộc, gọi: "Ngụy Sa?"

Bàng Ngụy Tân nghe thấy cái tên này lập tức giật nảy cả mình.

Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Không phải là Ngụy Sa, Ngụy Sa sao có thể hoạt bát như vậy, ngu ngốc như vậy."

Bách Lý Mân Tu không nhịn được cười, nói: "Ta đúng là có chút hoài niệm."

Hàn Phỉ nâng nâng cằm, nói: "Làm sao, người này ngươi tạm thời giúp ta bảo quản một chút đi, ta rất nhanh sẽ trở về đón hắn."

Bách Lý Mân Tu cười cười, nói: "Ngươi có cần giúp một tay không?"

Hàn Phỉ lắc đầu, nói: "Không cần, chuyện này ta còn có thể xử lý, ta biết ngươi xuất hiện ở đây cũng không hy vọng bị người khác phát hiện ra thân phận ngươi, ngươi làm chuyện của ngươi đi, ta sẽ tự giải quyết."

Trái tim Bách Lý Mân Tu co rút đau đớn, thầm thở dài, nàng quả nhiên trước sau như một không thích làm phiền hắn, đó là một loại hành động trong tiềm thức, giống như giữa bọn họ, mãi mãi không thể thân mật vô gian. Cũng đúng, Hàn Phỉ chưa bao giờ để hắn ở trong lòng.

Bách Lý Văn Tu chậm rãi thu lại tâm tình mình, nói: "Được."

Hàn Phỉ chân thành nói: "Cảm ơn ngươi, Tiểu Bạch."

Lúc này, Bàng Ngụy Tân đột nhiên 'a' một tiếng.

"Ngươi, ngươi, ngươi là Thần Vệ! Ngươi là một trong tứ đại Thần Vệ?"

Trong giọng nói đều là khiếp sợ, cái miệng mở to đến mức sắp rơi xuống đất.

Bàng Ngụy Tân cảm giác đầu óc mình bị lừa đá rồi, sao hiện tại mới phát hiện ra chứ, đúng thế, có thể cùng thần nữ bệ hạ đứng cùng một chỗ, còn dùng thái độ như vậy, liền có thể đoán ra thân phận người này!

Tứ đại Thần Vệ.

Trái tim Bàng Ngụy Tân mạnh mẽ đập liên hồi.

Hắn cảm thấy giờ khắc này đầu mình có chút thiếu dưỡng khí, ánh mắt nhìn Bách Lý Mân Tu lòe lòe tỏa sáng ngập tràn vẻ sùng bái.



Thần Vệ a, đây chính là Thần Vệ! Một Thần Vệ còn sống sờ sờ!

Bàng Ngụy Tân cũng không ít lần nghe các vị lão nhân trong tộc kể lại chuyện cũ năm đó, về chín quân cùng với chiến tích huy hoàng của họ, nhưng ở trước mặt Thần Vệ cũng không đáng được nhắc tới, trong truyền thuyết, một vị Thần Vệ liền có thể chống lại một đội quân a!

Hiện tại..

Hắn nhìn thấy một Thần Vệ còn đong sống sờ sờ a..

Bàng Ngụy Tân cảm thấy thời khắc này quá viên mãn, hắn lập tức buông tay Hàn Phỉ ra, nghĩa chính ngôn từ nói: "Bệ hạ, ngài cứ việc đi mau lên! Ta nhất định sẽ ngoan ngoãn đi theo Thần Vệ đại nhân!"

Hàn Phỉ nhìn Bàng Ngụy Tân hào hứng như vậy, có chút bất đắc dĩ nói: "Thiếu niên, sự biến hóa này của ngươi cũng quá lớn đi!"

Bàng Ngụy Tân có chút xấu hổ cười cười.

Hàn Phỉ 'xì' một tiếng, nói: "Được rồi, thời gian không còn nhiều nữa, Tiểu Bạch, hắn liền nhờ ngươi, xử lý xong chuyện ta sẽ đến tìm ngươi!"

Bách Lý Mân Tu gật đầu, nói: "Được, ngươi cẩn thận một chút."

Hàn Phỉ phất tay một cái, liền rời đi. Không thể ngăn cản, động tác cảu Hàn Phỉ hết sức nhanh chóng cùng tự do.

Lúc này, toàn bộ trong thành đều lâm vào cảnh giới, bách tính cũng không dám lên tiếng, Lăng Minh Phủ làm việc luôn rất khoa trương, ai cũng không dám có lời oán hận, không thể làm gì khác hơn là trốn ở trong nhà chờ người của Lăng Minh Phủ xử lý xong.

Nơi cửa thành có trọng binh trực tiếp canh gác, cấm bất luận người nào ra vào. Đương nhiên, Hàn Phỉ sẽ không ngu ngốc muốn ra ngoài từ phía thành môn.

Nàng trực tiếp leo tường ra ngoài, căn bản không quản đám người của Lăng Minh Phủ.

Đêm đó, đúng ngày 15, mặt trăng đặc biệt sáng, ánh trăng bàng bạc chiếu lên mặt đất, nhuộm lên đó một tầng ánh sáng.

Trong rừng, từng bóng đen nhanh chóng di chuyển, sau đó cùng tụ tập ở một khu đất trống bí mật giữa rừng.

Mỗi người đều mặc trang phục màu đen, trên mặt cũng được che một tầng vải đen, chỉ để lộ ra một đôi mắt, căn bản không thấy rõ bộ mặt thật sự.

Bởi vì thói quen, bọn họ cũng không thích để lộ ra gương mặt thật, cho dù là đối mặt với tộc nhân của mình cũng thế, cho nên khi bọn họ tụ tập ở cùng một chỗ, cũng không phân biệt được ai với ai.

"Đã đến đủ chưa?"

"Gần như đủ rồi, còn có người vẫn đang trên đường tới."

"Làm sao lại chậm như vậy?"

"Còn chưa tới giờ, đừng nóng vội."

"Đứa bé Ngụy Tân kia đâu?"

"Còn chưa tới."

"Sao lại trễ như thế, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?"



"Không thể nào, đã để Lan Trúc đi mang người về rồi."

"Lan Trúc đâu?"

"..."

Yên lặng một hồi.

Tựa hồ bọn họ đã dần phát hiện ra có chỗ không hợp lý.

"Sao mỗi một người đều không thấy như thế?"

"Chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?"

"Trưởng lão, bây giờ chúng ta phải làm sao? Ta nhận được tin tức, toàn bộ lăng Minh thành đều đã bị phong tỏa, tin tức biên trong không thể truyền ra ngoài, chúng ta cũng không thể đi vào."

Mọi người nhìn về phía một người gầy gò, lom khom. Đó chính là trưởng lão của họ.

"Mặc kệ thế nào, trước tiên cứ đợi chút đi, chờ đến giờ xem sao đã."

Mọi người yên tĩnh lại, bắt đầu chờ đợi thời gian trôi qua.

"Trưởng lão, đã đến giờ rồi, Ngụy Tân cùng Lan Trúc thực sự chưa trở về."

"Bây giờ phải làm sao đây?"

"Lan Trúc là người mạnh mẽ nhất trong chúng ta, nếu hắn cũng không thể mang Ngụy Tân về, thì chúng ta lại càng không thể!"

"Ban đầu ta đã nói, không nên đánh chủ ý đến Lăng Minh Phủ, hiện tại phải làm thế nào mới tốt đây!"

"Nói láo, lúc trước ngươi còn khen Ngụy Tân nghĩ ra biện pháp tốt a! Bây giờ lại nói những thứ vô nghĩa này!"

"Ngươi muốn cãi nhau sao?"

"Đến đây, ngươi cho rằng ta sợ ngươi sao!"

"Phì." Một tiếng tiếng cười từ trên cây truyền đến.

Nhất thời, mọi người đều vô cùng kinh ngạc, đồng loạt nhìn về phía cái cây phát ra âm thanh, chỉ thấy phía sau cành lá che chắn, có một đạo nhân ảnh đang tĩnh ngồi đó.

Trái tim mọi người đều treo tận lên cổ, từ bao giờ mà nơi đó lại có người? Tại sao bọn họ đều không nhận ra được? Thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng không cảm giác được! Nếu đây là địch nhân, chỉ sợ giờ khắc này bọn họ đã chết đến mấy lần rồi! Chuyện này đối với Bàng Thiện quân vốn giỏi về ẩn tàng mà nói, chính là bị người ta hung hăng cho mấy cái tát, bọn họ lại bị thua ngay trên lĩnh vực mà họ tự hào nhất!

Trong nháy mắt, tất cả mọi người bày ra tư thế công kích, ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm vào thân ảnh kia.

"Các hạ là ai? Vì sao ở trên cây ngốc lâu như vậy cũng không hiện thân?"

Lão giả là người đầu tiên mở miệng hỏi.

Bóng người trên cây vẫn im lặng không trả lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play