Trong lòng Hàn Phỉ mơ hồ dâng lên cảm giác bất an, nàng gật đầu, nói: "Được, ta lập tức đi qua!"

Dứt lời, Hàn Phỉ xoay người rời đi, để lại bóng lưng vô cùng đẹp trai. Mấy nô tỳ nhất thời biến thành hoa si.

"A, Hàn tiền bối quả nhiên là anh tuấn tiêu sái!"

"Đúng nha, đúng nha, còn trẻ tuổi như vậy, sau này chắc chắn tiền đồ không thể hạn lượng!"

"Cũng không biết cô nương nhà ai có diễm phúc làm thê tử của ngài ấy, nhất định là có phúc ba đời!" Từng trận triếng than thở ước ao vang lên.

Hàn Phỉ không biết mình đã trở thành đối tượng cho một đám nữ nhân mơ ước, lúc này nàng vội vã chạy tới chỗ Linh Thiếu Thiên, trên đường đi đều nhìn thấy nhóm hộ vệ của Lăng Minh Phủ đang nghiêm túc lục lọi từng chỗ, trong tay ai cũng cằm chặt bội kiếm, lúc gặp Hàn Phỉ đều nhất loạt chào hỏi.

Hàn Phỉ gật đầu coi như đáp lời, bước chân vẫn chưa từng dừng lại. Đột nhiên nàng nghe thấy một trận tiếng huyên náo truyền tới. Trong lòng Hàn Phỉ hồi hộp, là từ khu nhà nhỏ phát ra!

Hàn Phỉ tăng nhanh bước chân, vội vã chạy đi, tốc độ nhanh đến mức chỉ còn dư lại tàn ảnh.

Lúc này, Linh Thiếu Thiên cả mặt ác độc nhìn phía trước, trong miệng chỉ huy: "Không được buông tha bất cứ người nào, đều lục soát cho ta! Lục soát ra kẻ nào thì đánh chết tại chỗ!"

"Vâng! Thiếu phủ chủ!"

Mà lúc này, Bàng Ngụy Tân đang bị người của Linh Thiếu Thiên đỡ ở một bên, nhưng kì thực là khống chế lại, căn bản là không thể giãy dụa.

Sắc mặt thiếu niên bị tức giận đến đỏ phừng phừng, nói: "Linh Thiếu Thiên, ngươi đến cùng là muốn làm cái gì?"

Linh Thiếu Thiên ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm Bàng Ngụy Tân, nói: "Ta muốn làm cái gì? Ta chính là đang muốn bảo vệ Phủ Chủ ngươi đấy, có tặc tử xông vào trong phủ, tất nhiên là phải dọn dẹp sạch sẽ rồi."

Bàng Ngụy Tân mạnh mẽ cắn răng đi, nói: "Căn bản không có tặc tử gì hết! Ngươi đang mượn đao giết người!"

Linh Thiếu Thiên không thèm quan tâm, nói: "Ngươi nói đùa, nhiều người nhìn thấy có tặc tử xông vào như thế, sao lại là mượn đao giết người đây? Đúng không?"

"Vâng! Thiếu phủ chủ, chúng ta đều tận mắt nhìn thấy tên kia tặc tử chạy vào trong căn phòng này!"

"Đúng! Chúng ta cũng nhìn thấy! Thiếu phủ chủ tốt nhất là lập tức điều tra cho rõ ràng!"

Linh Thiếu Thiên cười, nói: "Ngươi xem, đây là mọi người đều nhìn thấy, cũng không phải là ta đang kiếm cớ."



Bàng Ngụy Tân quả thực đã tức điên, những người này đều là ngươi của ngươi, chẳng phải ngươi nói cái gì thì chính là cái đó sao! Đừng nói là tặc tử, e là ngươi nói có lão hổ bọn họ cũng sẽ đồng tình ấy chứ!

"Ơ, các ngươi làm cái gì vậy?"

Thanh âm quen thuộc chen vào, Bàng Ngụy Tân vội vã nhìn về phía cửa, suýt nữa liền lộ ra vẻ kích động, hắn vội vã cúi đầu, che đi vẻ mặt của mình, tránh khỏi lộ ra kẽ hở.

Linh Thiếu Thiên nhìn thấy Hàn Phỉ lại đây, lập tức mang theo ý cười nghênh đón, nói: "Hàn huynh, sao ngươi lại trở về nhanh như vậy? Không phải là cùng bằng hữu ôn chuyện sao?"

Hàn Phỉ hé miệng, nói: "Ôn chuyện xong rồi, vừa trở về đã nhìn thấy các ngươi có động tĩnh rất lớn, đây là làm gì thế?"

Linh Thiếu Thiên giải thích nói: "Trong phủ có thích khách trà trộn, chạy vào trong phòng này, hiện tại ta đang hạ lệnh lục soát, mà ta hoài nghi, tặc tử kia có quan hệ với Phủ Chủ."

Bàng Ngụy Tân bị tùy tiện chụp cho cái mũ to, lập tức nổi giận, nói: "Ngươi! Ngươi nói vớ nói vẩn!"

Hàn Phỉ tranh thủ lúc không có ai chú ý liền cho Bàng Ngụy Tân một ánh mắt, sau khi hắn tiếp thu được, liền miễn cưỡng khắc chế tính khí của mình.

Linh Thiếu Thiên xem thường nói: "Có hay không thì điều tra liền rõ ràng!"

Bàng Ngụy Tân mạnh miệng, nói: "Đây là nơi ở của ta, hiện tại ta còn là Phỉ chủ của Lăng Minh Phủ! Linh Thiếu Thiên, ngươi đừng có quá phận quá đáng!"

Linh Thiếu Thiên mỉm cười, nói: "Ta cứ như vậy đấy, ngươi có thể làm gì được ta? Lục soát cho ta!"

Bàng Ngụy Tân nhìn người của Linh Thiếu Thiên thực sự muốn xông vào lục soát, lập tức phát hoảng, nhìn về phía Hàn Phỉ, ánh mắt kia dường như muốn nói cho nàng gì đó.

Hàn Phỉ tiếp thu được Bàng Ngụy Tân ra hiệu, trái tim hồi hộp một tiếng, thầm nói, gay rồi! Trong căn phòng này khẳng định cất giấu thứ gì đó liên quan với Bàng Thiện Quân! Khốn kiếp! Thiếu niên này đúng là không đáng tin một chút nào!

Đồ vật quan trọng như vậy lại bỏ ở một nơi như thế này được sao?

Hàn Phỉ thậm chí còn muốn cạy cái đầu của Bàng Ngụy Tân ra, cẩn thận nhìn xem bên trong đến cùng là chứa vật gì! Còn cái gì mà Thiên Tài Thiếu Niên? Cái này là hố cha à?

Vào lúc đám người kia sắp vọt vào, Hàn Phỉ lại hô to một câu: "Chờ chút!"

Tất cả mọi người nhìn về phía Hàn Phỉ, không hiểu nàng có ý gì.



Lần này, ngay cả ánh mắt Linh Thiếu Thiên cũng mang theo hoài nghi mơ hồ nhìn Hàn Phỉ, hỏi: "Hàn huynh, sao thế? Sao ngươi cứ ba lần bốn lượt ngăn cản vậy?"

Hàn Phỉ nhắm mắt, sắc mặt như thường nói nói: "Thiếu phủ chủ, tặc tử có thể xông vào Lăng Minh Phủ nhất định là hết sức lợi hại! Vì thế, vẫn để cho ta đi vào lục soát một chút đi, miễn cho phát sinh chuyện gì bất ngờ, xúc phạm tới thiếu phủ chủ ngài thì sẽ là lỗi của ta!"

Hàn Phỉ cái này một cái cớ nói tới hoàn mỹ vô khuyết, như là nói một chút dạng.

Trong lòng Linh Thiếu Thiên lập tức cảm thấy thoải mái, Hàn Phỉ có thể quan tâm tới an nguy của hắn như vậy, há không phải nói rõ mức độ trung tâm của người này với mình rất cao hay sao!

"Haha haha, nếu Hàn huynh đã lo lắng như thế, còn mong Hàn huynh đi vào xem một chút đi, Hàn huynh phải cẩn thận chút đấy!"

Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Ta biết rồi."

Hàn Phỉ cứ như vậy ở trước mắt mọi người nhẹ nhàng đi vào trong phòng.

Vừa tiến vào Hàn Phỉ liền bắt đầu mất công tốn sức tìm kiếm, không phải là người, mà là một ít thư giấy tư liệu! Đây đều là ghi chép liên quan tới tình hình của Bàng Thiện Quân.

Nhân mã còn lại của Bàng Thiện Quân cũng không nhiều, đều đang ẩn nấp trong bóng tối, Bàng Ngụy Tân chính là người đứng ngoài sáng của Bàng Thiện Quân, vốn dĩ ý đồ là nếu như Bàng Ngụy Tân nắm giữ được Lăng Minh Phủ, vậy sau này Lăng Minh Phủ chính là đại bản doanh của Bàng Thiện Quân, không nghĩ tới, Bàng Ngụy Tân khinh địch bị nhốt lại.

Nhóm Bàng Thiện Quân còn lại lấy Bàng Lan Trúc dẫn đầu, coi nhiệm vụ cứu Bàng Ngụy Tân ra là nhiệm vụ cao nhất, mà những người còn lại sẽ tiếp tục sinh tồn trong bóng tối, tiếp tục thực hiện sứ mệnh của mình.

Dù đã trải qua ngàn năm, khí chất thuộc về Bàng Thiện Quân vẫn không chút nào thay đổi, bọn họ vẫn luôn nóng lòng thu thập tin tức, nóng lòng tra tấn người khác, làm chút chuyện trong bóng tối, đơn giản mà nói, thân phận của họ tựa hồ chính là một bí ẩn, một khi bị phát hiện, như vậy toàn bộ Bàng Thiện Quân đều mất đi tác dụng.

Tay cầm phần danh sách này Bàng Ngụy Tân nắm trong tay danh sách Bàng Thiện quân, cho rằng nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, đương nhiên là giấu bản danh sách trong trụ sở của hắn, cho nên lúc này mới hốt hoảng như vậy.

Hàn Phỉ cẩn thận thu lại bản danh sách, sau đó làm bộ không thu hoạch được gì đi ra ngoài.

"Ta không phát hiện được gì, chẳng lẽ tặc tử kia chạy thoát rồi?"

Vẻ mặt Hàn Phỉ còn có chút tiếc hận khiến Linh Thiếu Thiên nở nụ cười sung sướng.

Tặc tử? Làm sao có thể có được chứ! Đây chẳng qua chỉ là cái cớ của hắn thôi!

Linh Thiếu Thiên giả mù sa mưa tiến lên, vỗ vỗ sau lưng Hàn Phỉ, nói: "Hàn huynh đừng thất vọng, tên tặc tử kia sợ là nghe thấy tên tuổi của ngươi đã bị dọa cho chạy trốn rồi!"

Hàn Phỉ khiêm tốn nói: "Thiếu phủ chủ ngài nói giỡn, chẳng qua là làm ra tình cảnh lớn như vậy sợ là sẽ khiến mọi người kinh hoảng, nên mau chóng xử lý mới tốt."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play