"Thì ra là Hàn công tử! Quả nhiên là từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, Hàn công tử còn trẻ tuổi mà đã nắm giữ năng lực như vậy quả là khiến Linh mỗ cảm thấy kinh ngạc, Hàn công tử có bằng lòng đến phủ đệ của ta chơi không? Con người của ta, luôn luôn thích kết giao bằng hữu."

Đôi mắt Hàn Phỉ lóe lên, cười nói: "Đó là vinh hạnh của ta."

Hàn Phỉ không nghĩ tới nàng sẽ dùng phương thức dễ dàng như vậy để tiến vào Lăng Minh Phủ, vốn dĩ nàng còn tưởng sẽ phải tốn nhiều sức lực, không nghĩ tới cứ thế mà đi vào, thế này cũng phải thật lòng cảm tạ tên đầu trọc kia nha.

Linh Thiếu Thiên cũng không nghĩ tới hắn chẳng qua chỉ là ra ngoài uống trà lại có thể chứng kiến trận quyết đấu đặc sắc như vậy, đúng thế, là đặc sắc, trong mắt đây vốn chẳng khác những trận đánh bình thường nơi đầu đường xó chợ, có điều không giống những người bình thường kia, hắn có thể sắc bén nhìn ra dáng người mềm mại của Hàn Phỉ đại biểu cho cái gì.

Đây tuyệt đối là cao thủ!

Trạng thái hình thể cũng không đại biểu cho tất cả, có khi hình thể của một số cao thủ cũng vô cùng bình thường, dù Hàn Phỉ có quá mức nhỏ gầy nhưng trong mắt Linh Thiếu Thiên thì chính là câu nói 'Áp súc chính là tinh hoa ', đối với dạng cao thủ này, phản ứng đầu tiên của Linh Thiếu Thiên chính là mời chào!

Vì thế hắn đương nhiên tung hô Hàn Phỉ, mà người sau cũng vô cùng nể tình tiếp nhận, hình thành tràng diện tất cả đều vui vẻ.

Lăng Minh Phủ tọa lạc ngay ở đường phố trung tâm, chiếm cứ một diện tích vô cùng lớn, nhất là trong phủ bày biện cực kì xa hoa, đơn giản mà nói, chính là cảm giác nhà giàu mới nổi, làm sao thể hiện mình có tiền liền như thế.

Linh Thiếu Thiên còn cố ý mang Hàn Phỉ đi bộ một vòng toàn bộ phủ, trong đó còn ngầm truyền đạt chút ý tứ, vì mấy lời muốn nói mà chuẩn bị.

Hàn Phỉ lại há lại không biết ý hắn? Nhưng bên ngoài vẫn rất phụ họa Linh Thiếu Thiên, mãi đến tận lúc bọn họ ngồi ở trong chính sảnh, Linh Thiếu Thiên sai người chuẩn bị trà, muốn chiêu đãi Hàn Phỉ thật tốt.

Hàn Phỉ cũng không chủ động mở miệng, chỉ tập trung uống trà, chờ Linh Thiếu Thiên lên tiêng, quả nhiên, không bao lâu Linh Thiếu Thiên liền không kiềm chế nổi nữa, mở miệng nói: "Hàn công tử là từ đâu đến?"



Đối với vấn đề này Hàn Phỉ đã sớm chuẩn bị, nói: "Từ trước tới nay ta cùng sự phụ ở trong núi, trước đây không lâu sư phụ tạ thế, ta liền xuống núi đi xem thế giới một phen, nhắc tới cũng không sợ ngài cười, ta còn là một tên nhà quê chưa từng va chạm xã hội."

Nói rồi, Hàn Phỉ còn lộ ra một nụ cười mang theo vẻ non nớt, hoàn mỹ minh họa cho hình tượng 'Nhà quê vào thành'.

Nào ngờ, đáp án của Hàn Phỉ như vậy lại khiến Linh Thiếu Thiên bỏ xuống phòng bị trong lòng, loại bối cảnh sạch sành sanh này, không có chút vấn đề, kẻ này lại còn là một cao thủ tuyệt đỉnh lợi hại chính là hộ vệ hắn muốn tìm được!

Linh Thiếu Thiên biết rõ hiện tại mình muốn hoàn toàn nắm giữ Lăng Minh Phủ, thì không thể thiếu những kẻ muốn giết hắn, vì thế cần phải chuẩn bị để đảm bảo an toàn, lập tức càng muốn Hàn Phỉ mau mau quy thuận, nhân tiện nói: "Vậy Linh mỗ cũng không sợ hỏi nhiều một câu, Hàn công tử đã nghĩ kĩ nơi muốn đến chưa? Thiên hạ to lớn, chung quy phải có chỗ an thân, bằng không lang bạt kỳ hồ quả là có chút đáng thương."

Hàn Phỉ phối hợp thở dài một hơi, nói: "Sau khi xuống núi ta mới phát hiện, thiên hạ to lớn, lại không có nơi muốn chứa chấp ta, thực không dám giấu giếm, ta trôi nổi đã lâu, cũng không muốn tiếp tục lưu vãng nữa."

Linh Thiếu Thiên thầm vui vẻ, vội vàng nói: "Vậy Hàn công tử có bằng lòng đến Lăng Minh Phủ nhận chức không? Nhắc tới cũng không sợ chuyện cười, ta là thiếu phủ chủ nên phải cũng không an ổn, cha ta bị tặc nhân hãm hại, tên tặc nhân kia cướp đi vị trí Phủ Chủ, nhưng ông trời có mắt, tặc nhân đã mắc bệnh trọng, Lăng Minh Phủ mới tạm thời giao vào tay ta, nhưng mà phía dưới còn có nhiều tặc nhân muốn hất ngã ta, thật sự là đáng trách!"

Hàn Phỉ nghe xong, đáy lòng thầm cười lạnh một tiếng, bãn lĩnh bàn lộng thị phi của tên này thực là mạnh a!

Lúc vào thành, Hàn Phỉ đã nghe nói qua một ít chuyện, lão Phủ Chủ cũng không phải tự nhiên tử vong, mà là bị mưu sát, nhưng không hề bắt được hung thủ, mà lúc còn sống, lão Phủ Chủ cũng không thỏa mãn đối với mình nhi tử, cũng là cái tên Linh Thiếu Thiên này, chỉ vì Linh Thiếu Thiên quá mức âm ngoan ác độc, ngược lại rất coi trọng nghĩa tử tên là Bên Ngụy Tân, vì thế sau khi lão Phủ chủ chết, Bên Ngụy Tân liền lấy ra lệnh truyền thừa Phủ Chủ, thuận lợi lên làm Phủ Chủ, gạt tên Linh Thiếu Thiên kia ra khỏi gia tộc.

Đang yên đang lành, vị trí thuộc về mình lại bị người cướp đoạt, Linh Thiếu Thiên khẳng định không phục, liền không ngừng âm thầm ra tay.

Nhưng mà, những câu nói này bị Hàn Phỉ ép ở trong lòng, trên mặt nàng bày ra dáng vẻ cùng chung mối thù, nói: "Điều này thật sự là quá phận quá đáng, nói vậy tình cảnh hiện tại của Linh công tử chẳng phải là rất nguy hiểm sao?"

Linh thiếu thiên trọng trọng gật đầu, nói: "Đúng, vì thế ta cũng cần những cao thủ như Hàn công tử đây, mong rằng Hàn công tử có thể lưu lại lâu dài bên cạnh ta, Hàn công tử muốn cái gì, Linh mỗ nhất định sẽ thỏa mãn!"

Hàn Phỉ khiêm tốn một phen, nói: "Linh công tử thật sự là quá đề cao tiểu nhân, ta cũng không phải là cao nhân gì đó, chỉ là theo chân sư phụ học một ít võ vẽ mèo cào thôi, thật sự là không ra gì."



Những lời Hàn Phỉ nói chính là thật, công phu quyền cước của nàng chỉ có thể nói là tạm được, chỉ có thể làm người nhẹ như yến, tốc độ cực kỳ nhanh, nhưng phương diện lực lượng lại tương đối không đủ, có điều nàng vốn cũng không chuyên trách tay chân, nàng có thể thể hiện ở sự thống lĩnh quân sự cùng y độc.

Dù sao nàng còn là một tiểu nữ tử đáng thương nhu nhược nha.

Trong mắt Linh Thiếu Thiên, lời Hàn Phỉ nói chính là khiêm tốn, thông thường những tuyệt thế cao thủ xưa nay sẽ không nói mình rất mạnh, họ đều ẩn giấu rất sâu! Linh Thiếu Thiên đã thầm tôn Hàn Phỉ lên rất cao.

Hàn Phỉ nhún nhường một phen, làm bộ sẽ cố hết sức đỡ lấy trọng trách này, khiến Linh Thiếu Thiên cao hứng đến không chịu nổi, lập tức cho người dùng đài ngộ tối cao tiếp đón Hàn Phỉ, Hàn Phỉ có thể nói đã trở thành môn khách của Lăng Minh Phủ.

"Đúng rồi, còn chưa hỏi tên của Hàn công tử ngài?"

Vẻ mặt Hàn Phỉ vô cùng tự nhiên nói: "Bỉ nhân gọi Hàn Phi, không phải thị phi."

Linh Thiếu Thiên lớn tiếng khen: "Tên rất hay! Rõ là không phải, hiểu thiên hạ, ngược lại là vô cùng xứng với Hàn huynh."

Lần này, Linh Thiếu Thiên còn thay đổi cách xưng hô, giống như thật sự xem Hàn Phỉ là bằng hữu.

Trên dưới Lăng Minh Phủ rất nhanh đã biết tin thiếu phủ chủ lại chiêu thu thêm một môn khách, chỉ là vị môn khách này khác với trước đây, thân hình gầy yếu, còn có chút cảm giác liễu yếu đào tơ, là một tên tiểu bạch kiểm mong manh yếu đuối, có rất nhiều người không hiểu tại sao thiếu phủ chủ lại tìm về một môn khách nhìn có vẻ rất vô dụng như thế, nhưng vì sự uy nghiêm của thiếu phủ chủ, không có một người dám lên tiếng dị nghị.

Hàn Phỉ cứ như vậy ở lại Lăng Minh Phủ, tiện thể còn tìm hiểu một chút tin tức, nhưng ngoài ý muốn, các hạ nhân đều không biết vị tân phủ chủ kia bị nhốt ở nơi nào cụ thể, tựa hồ chỉ có Linh Thiếu Thiên mới biết.

Vậy thì có chút khó làm a, phải như thế nào thì Linh Thiếu Thiên mới tiết lộ cho nàng biết Bàng Ngụy Tân ở nơi nào đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play