Chuyện Hàn Phỉ muốn rời đi rất nhanh cũng bị tất cả mọi người khuyên can. Đây
là chuyện đương nhiên. Tất cả mọi người không thể để Hàn Phỉ một mình đi vào chỗ nguy hiểm như vậy.
Nhưng, chỉ có một mình Khôi Nam trầm mặc.
Hàn Phỉ nhìn Khôi Nam im lặng, nói: "Khôi Nam, ta có thể tin tưởng ngươi ở lại chỗ này bảo vệ thật tốt cho Vũ Châu thành không?"
Khôi Nam không trả lời, không gật đầu đồng ý, cũng chẳng lắc đầu từ chối, chỉ là biểu hiện của hắn có chút bất định.
Hác lão bản cũng nhìn Khôi Nam, hỏi: "Chàng không định nói gì sao?"
Khôi Nam bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nói: "Thuộc hạ nhất định sẽ không làm ngài thất vọng!"
Mọi người cả kinh, bọn họ tưởng rằng Khôi Nam nhất định sẽ không đồng ý, dù sao bộ xương đầu lĩnh này bình thường quan tâm lo lắng cho Hàn Phỉ
bao nhiêu mọi người đều rõ như ban ngày, lần này nguy hiểm như thế, Khôi Nam vậy mà không hề ngăn cản!
Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Rất tốt, vậy thì ta liền yên tâm."
Hàn Phỉ quay đầu nhìn phía từng người, ngăn cản lời họ muốn nói.
"Ta biết là sẽ rất nguy hiểm, ta cũng biết các ngươi rất lo lắng, nhưng ta phải đi, ta nhất định phải cứu được Bàng Ngụy Tân."
Một câu nói này, chỉ có người của chín quân tựa hồ hiểu rõ. Bọn họ cũng trầm mặc.
"Ta có thể bảo hộ tốt chính mình."
Không có một ai hoài nghi thực lực của Hàn Phỉ, bằng không nàng cũng không xứng trở thành Thần Nữ.
Cuối cùng, mọi người chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý, mà Hàn Phỉ cũng bắt
đầu chuẩn bị xuất phát, chỉ là trước khi đi, Đằng Mộc cố ý đến tìm Hàn
Phỉ.
"Nữ oa tử, ngươi thật tính toán rời khỏi nơi này sao?"
Hàn Phỉ cười cười, nói: "Không phải là ta đã nói rất rõ ràng rồi sao?
Tiền bối, các ngài ở lại chỗ này sẽ rất an toàn, Vũ Châu thành sẽ luôn
hoan nghênh các ngài."
Đằng Mộc vung vung tay, nói: "Ta mới không phải lo lắng điểm này, lão
phu đi nơi nào đều được, nhưng chỗ này khiến lão phu cảm thấy thoải mái
như vậy, ta quyết định lưu lại."
Hàn Phỉ trôi chảy nói: "Ngài có thể yêu thích thật sự là quá tốt."
Đằng Lão đón đến, trên gương mặt hiền lành mang theo một tia lo lắng,
nói: "Nữ oa tử, lần này ngươi xuất phát nhất định là rất nhiều nguy
hiểm, đứa trẻ trong bụng ngươi kia.."
Hàn Phỉ đón đến, nói: "Không có chuyện gì, ta sẽ chú ý."
Đằng Lão thở dài một hơi, cũng biết mình khuyên can không có tác dụng,
nhân tiện nói: "Kỳ thực mấy ngày nay ta đã tra ra được một ít chuyện,
liên quan với tình huống của ngươi."
Hàn Phỉ dừng lại động tác trong tay, nói: "Ồ. Vãn bối nguyện nghe rõ."
Đằng Lão nhìn Hàn Phỉ, lại ngẫm nghĩ, nói: "Nhưng ta cảm thấy nội dung
trong sách đúng là nói mơ giữa ban ngày, có chút hoang đường."
"Tiền bối ngài nói nghe một chút đi."
"Trong một quyển Tạp Văn dị thu có viết, ngàn năm trước, ở một khu vực,
tựa hồ xuất hiện rất nhiều bệnh trạng như vậy, hỉ mạch bỗng nhiên xuất
hiện, lại đột nhiên biến mất, 5 tháng đầu sẽ bình thường không có gì lạ, nhưng năm tháng sau bụng sẽ lớn lên trong một đêm, bụng lớn cực kỳ,
giống như muốn nỏ tung vậy, mà những phụ nữ xuất hiện bệnh trạng như vậy đến cuối cùng đều sẽ không thể sống sót, thứ ở trong bụng các nàng cũng không còn sống, đều chết từ trong trứng nước."
Vẻ mặt Hàn Phỉ biến đổi, nói: "Đây là vì sao?"
Đằng Mộc lắc đầu một cái, nói: "Đây vốn là một cuốn Tạp Văn dị thu tàn
khuyết, rất nhiều nội dung đã bị thất lạc, ta cũng muốn tìm hiểu xem
phần thiếu phía sau, có điều thật sự là đáng tiếc, đây chẳng qua là câu
chuyện dân gian, không thể coi là thật."
Nhưng, Hàn Phỉ lại cảm thấy đoạn ghi chép này vô cùng chân thật.
"Vậy trong sách này còn nói gì nữa không?"
"Ngươi chờ chút, ta lấy sách cho ngươi."
Đằng Mộc còn cố ý trở lại lấy cuốn Tạp Văn dị thu kia tới, giao cho Hàn Phỉ.
Đó là một quyển thư tịch vô cùng cũ nát, ngay cả bìa sách bằng da cũng
đã thất lạc một nửa, bên trong cũng thiếu rất nhiều trang, đều ghi chép
những chuyện liên quan với ngàn năm trước, đủ loại kiểu dáng, toàn là
chuyện lạ, Hàn Phỉ chỉ qua loa mở ra vài tờ liền nhìn thấy phần ghi chép Đằng Lão nói tới kia.
Phía trên còn vẽ một hình ảnh đơn giản.
Là hình vẽ một người phụ nữ bụng lớn nằm trên đất, bụng của nữ nhân đó
lớn đến mức đáng sợ, to gấp đôi thân thể nàng, nhìn hình ảnh này cũng có thể cảm nhận được cái bụng của nàng ta tựa hồ sắp nổ tung.
Thật sự là khiến Hàn Phỉ tê cả da đầu.
Mà cái này một lời chú giả xuất hiện khiến Hàn Phỉ đặc biệt để ý tới.
【 Thôn làng này luân phiên gặp cảnh bị ma xâm lấn, tổn thất thảm trọng, thường có phụ nữ bị bắt đi)
Ma..
Hàn Phỉ rơi vào trong trầm tư.
Đằng Mộc thấy thế, nói: "Ngươi đang nghĩ đến cái gì?"
Hàn Phỉ vội vã phục hồi tinh thần lại, nói: "Không có chuyện gì! Tiền bối, bản thư tịch này có thể cho ta mượn được không?"
Đằng Mộc vô cùng hào phóng nói: "Cứ việc cầm đi đi, quyển sổ này cũng
là ta một lần tình cờ có được, ngươi có thể cầm xem ở trên đường, cũng
có thể giải buồn, nhưng ngươi cũng phải hiểu, rất nhiều điều ghi chép
trong này chỉ là cố sự chuyện lạ thôi, không thể coi là thật."
Hàn Phỉ gật đầu, nói cám ơn, sau đó để thư tịch vào trong hành lý của mình.
Nàng cũng đặc biệt chuẩn bị kỹ càng các loại đan dược, dược hoàn.
Hàn Phỉ chọn lúc mọi người không biết liền rời đi, nàng không muốn đối
mặt với vẻ lưu luyến không rời của họ, cho nên liền không hề báo cho
biết bất luận người nào biết, cứ thế rời đi.
Mãi đến tận lúc Hác lão bản đến đây, nhìn thấy gian phòng trống rỗng,
mới nói cho mọi người biết tin Hàn Phỉ đã đi, mọi người cũng chỉ có thể thương cảm một hồi sau đó cắm cúi vào công việc của mình, trong lòng
bọn họ cũng mưu đủ sức lực muốn mạnh mẽ làm việc, nếu như không phải
bởi vì tiến độ của họ quá chậm, không thể tuỳ tùng bệ hạ rời đi, thì sao có thể bị lưu lại?
Bọn họ còn chưa đủ mạnh mẽ, còn chưa đủ mạnh mẽ đến mức khiến bệ hạ yên tâm, vì thế bọn họ càng thêm liều mạng cùng nỗ lực!
Trải qua buổi đấu giá, Vũ Châu thành đã khiến thế lực bốn phía triệt để
hiểu rõ thực lực của họ, đây tuyệt đối không phải là những thứ người
bình thường có thể đem ra được! Chỉ bằng những bảo vật xuất hiện trên
hội đấu giá cũng đủ để làm người đỏ mắt, chứ nói gì tới chuyện Vũ Châu
thành không chỉ nắm giữ tài lực, mà còn nắm giữ thực lực! Tình cảnh này, liền đại biểu cho một danh từ, đó chính là tân hào cường.
Lần này Hàn Phỉ rời đi, không nghĩ tới đợi khi nàng trở về, thành quái thú đã danh dương thiên hạ.
Hàn Phỉ cưỡi Bá Vương chạy ở trên đường, một đường ăn gió nằm sương,
nàng rốt cục nhìn thấy phía trước xuất hiện một tòa thành, nàng không
nhịn được vui mừng.
Một đường chạy đi, y phục trắng trên người nàng cũng đã biến thành màu
đen, cả người bẩn thỉu nhếch nhác, còn có cảm giác mệt mỏi không nói nên lời, giờ khắc này nàng hận không thể ngâm nước nóng mà tẩy rửa một
hồi.
Xuống ngựa, Hàn Phỉ dắt Bá Vương tới gần tòa thành, nhìn chữ khắc trên tường thành. Lăng Minh thành.
Lăng Minh phủ nằm trong Lăng Minh thành.
Nàng tốn ba ngày công phu rốt cục cũng đã đến nơi.
Cũng không có nhiều người vào thành, vì thế Hàn Phỉ rất nhanh đã đi vào
trong, bên trong phồn hoa vượt ngoài dự liệu của Hàn Phỉ, có điều nghĩ
đến Lăng Minh Phủ cũng coi như là một nhà giàu, vậy thì thành trấn này
cũng sẽ không quá kém.
Trước đây đã nói, Minh Quốc là do mấy quốc gia hợp lại mà thành, vì thế
chính quyền nội bộ của Minh Quốc cũng hết sức phức tạp, ở những thành
trấn xa xôi loại này, thành chủ coi như là Thổ Hoàng Đế, trung tâm chính trị của Minh Quốc cơ bản là không xen vào, thuộc về tự lập.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT