Đối với bọn họ mà nói, Vũ Châu thành càng ngày càng trở nên thân thiết. Kiến thiết quê hương, không có người nào là không vui.
Ngay lúc Vũ Châu thành nhiệt hỏa trùng thiên làm một vố lớn, một nhóm
khác thần bí tìm đến Vũ Châu thành, một người đang dùng cánh tay khô
héo gõ cửa thành vẫn luôn đóng chặt.
Nhóm đại phu trong thành cùng với Hàn Phỉ đã lâu không xuất hiện cũng
cũng nơm nớp lo lắng đứng ở hai bên cổng thành, giống như đang chuẩn bị
nghênh tiếp ai vậy.
Đó là một đám người vô cùng bình thường, mà dẫn đầu là một lão nhân gầy
còm, mặc một bộ y phục làm bằng vải bố, trạng thái tinh thần của người
này cũng không quá tốt, trên gương mặt đậm vẻ mỏi mệt.
Nhưng không có một ai dám coi thường lão nhân nhìn có vẻ bình thường
này, nhất là nhóm các đại phu kia, lại càng dùng hết sức lực toàn thân
để khắc chế kích động của bản thân, sợ mình không kiềm chế được mà chạy
qua, chỉ vì..
Lão nhân này là Đằng Mộc.
Đúng vậy, chính là Đằng Mộc đại sư được tất cả mọi người phong làm Y
Thánh kia, người mà xưa nay chỉ được biết đến trong sách vở.
Ngay cả Hàn Phỉ cũng hết sức kích động, nàng không nghĩ tới một nhân
vật lợi hại như vậy sẽ chủ động xuất hiện ở Vũ Châu thành, cho nên nàng
mới tự mình suất lĩnh tất cả mọi người, tự mình đến đây nghênh tiếp.
Đằng Mộc ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh, nhìn Vũ Châu thành một lần nữa
được kiến thiết qua, nghĩ đến những thứ hình dáng quái dị trên tường
thành mà hắn nhìn thấy ở bên ngoài, giống hệt cái mai rùa, cùng với tin
đồn hắn nghe được kia.
Cuối cùng, ánh mắt Đằng Mộc nhìn về phía Hàn Phỉ đứng trong đám người, nói: "Đây, đều là do ngươi làm được sao?"
Hàn Phỉ tiến lên một bước, dùng giọng nói cung kính trước nay chưa từng
có trả lời: "Cũng không chỉ là một mình ta làm được, mà là chúng ta."
Hàn Phỉ nhấn mạnh hai chữ 'Chúng ta', đối với tất cả mọi thứ này, nàng xưa nay chưa từng một mình kể công.
Câu nói này của Hàn Phỉ khiến Đằng Mộc lộ ra một nụ cười hiền lành, nói: "Ta nghe nói, các ngươi đã giải quyết được bệnh dịch?"
Khuôn mặt Hàn Phỉ mang theo nụ cười, nói: "Xem như là bất ngờ, may mắn phá giải."
Đằng Mộc lắc đầu một cái, nói: "Điều này tuyệt đối không thể dùng hai từ may mắn cùng bất ngờ là có thể giải thích, nữ oa tử, ngươi tên là gì
vây?"
"Thưa Đằng Lão, ta tên Hàn Phỉ."
Đằng Mộc hơi kinh ngạc, nói: "Hàn Phỉ? Ngươi cùng với người kia.."
Mãi đến khi Hàn Phỉ nói ra tên của chính mình, những người có lòng lưu ý lập tức sẽ liên tưởng đến cái tên Hàn Yên, cho nên nàng cũng không né
tránh, nói: "Hàn Yên là ta muội muội cùng cha khác mẹ với ta."
Hàn Phỉ không tránh né ánh mắt của hắn, mà trấn định đón nhận, nói: "Nhưng, ta chính là ta, nàng là nàng."
Đằng Mộc trầm mặc rất lâu, nói: "Đó không phải là một đứa trẻ tốt."
Hàn Phỉ khẽ thở phào một hơi, chỉ vì ngữ khí của Đằng Mộc Cách đã hòa
hoãn đôi chút, nàng cười khổ một tiếng, nói: "Ta đã rất lâu không liên
lạc với nàng."
Đằng Mộc không chút khách khí nói: "Không cần liên hệ."
Hàn Phỉ dở khóc dở cười, nói: "Vâng, Đằng Lão."
Đằng Mộc chỉ chỉ những người ở phía sau hắn, đều là những người tuổi tác đã cao, đều trên 50 tuổi, trên người còn mang theo một chút ý vị tiên
phong đạo cốt, có điều bởi vì hiện tại mặt mày xám xịt, có vẻ hơi chật
vật thôi.
"Những người này, đều là đệ tử của ta."
Hàn Phỉ cúi đầu, nói: "Kính chào các vị tiền bối. Vãn bối lần đầu diện kiến, chiêu đãi không được chu đáo, đã đắc tội rồi."
Thái độ kính cẩn của Hàn Phỉ như thế đã dễ dàng thu được hảo cảm của họ, nhất là Đằng Mộc, ánh mắt đã có chút tỏa sáng, nói: "Hàn Phỉ sao? Chúng ta không mời mà tới, là chúng ta quấy rối rồi."
Hàn Phỉ cười nói: "Đằng Lão nói giỡn, các vị đến Vũ Châu thành chính là
rồng đến nhà tôm, chỉ là lần này vội vàng, có chút không được chu đáo,
mong rằng Đằng Lão cùng các vị tiền bối không trách tội, xin mời đi theo ta."
Hàn Phỉ tự mình dẫn người vào trong phủ, mà Hác lão bản đã cho người
chuẩn bị kỹ càng trà cùng đồ ăn, Hàn Phỉ cũng không nói chuyện nhiều,
trực tiếp mời họ dùng cơm, hành động tinh tế này khiến cho nhóm người
ghi khắc trong lòng.
Phải biết, dọc đường đến đây họ cũng chưa từng được ăn một bữa cơm no!
Bọn họ là đại phu, cũng không phải là đám mãng phu Liệp Thủ, một đường
chạy đi cũng chỉ có thể ăn lương khô vượt qua, nửa điểm thức ăn mặn đều không có, cho nên mới có vẻ hơi xanh xao vàng vọt.
Đồ ăn trên mặt bàn rất là phong phú, nhất là khoảng thời gian này, vì để Hàn Phỉ có thể ăn ngon miệng, tay nghề của nhóm đầu bếp Vũ Châu thành
đã tăng cao một cấp độ, thức ăn bưng ra sắc hương vị đều đầy đủ, dù nhóm người này đều là những danh y cao cao tại thượng cũng không nhịn được
mà thèm nhỏ dãi, càn quét cả bàn thức ăn đến không còn sót thứ gì.
Hàn Phỉ ở một bên chỉ ăn một ít liền dừng đũa, cũng không nói nhiều, chờ những tiền bối này dùng hết cơm mới cho người dọn bàn, bưng lên trà
ngon, nói: "Các tiền bối, nơi ở đã an bài xong, các vị một đường chạy
đến khổ cực, Vũ Châu thành sợ rằng chiêu đãi không chu đáo."
Đằng Mộc cười cười, nói: "Ngược lại là một nữ oa tử tinh xảo đặc sắc,
cũng được, mọi người đều đã mệt, các ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, tinh
thần của ta còn rất tốt, có một số việc muốn thảo luận cùng nữ oa tử này một hồi."
Sư phụ đã hạ lệnh, thân làm đệ tử sao có thể vi phạm? Dù cho không mệt
cũng phải mệt, vì thế những người này cũng được an bài thỏa đáng, mà
Đằng Mộc ngồi lại một mình ở trên ghế, ung dung thong thả uống trà, thần thái không có chút nào sốt ruột.
Hàn Phỉ cũng không giục, bồi ở một bên chờ đợi, cũng cho những người khác cũng cho lui xuống.
Một lúc lâu sau, Đằng Mộc rốt cục mở miệng.
"Nữ oa tử, ngươi phá giải bệnh dịch này như thế nào?"
Hàn Phỉ chỉnh lại ngữ khí, nói: "Vãn bối phát hiện bệnh dịch này là do
mấy loại độc tố trộn lẫn với nhau mà tạo thành, vì thế trong lần đầu
chẩn đoán bệnh mới không phát hiện ra, cũng bị quên đi mất, vãn bối là
thông qua việc ghi chép tình trạng bệnh dịch trên thân thể người bệnh
trong phạm vi lớn, tiến hành phân tích, tìm ra độc đối ứng, cũng đúng
bệnh hốt thuốc, mới có thể phá giải bệnh dịch."
Đằng Mộc gật đầu, trong đôi mắt mang theo tán thưởng, nói: "Đúng là một
hạt giống tốt, thông minh lắm, ngươi phản ứng rất nhạy cảm."
Hàn Phỉ khiêm tốn nói: "Đằng Lão quá khen, vãn bối vẫn còn kém xa."
Đằng Mộc thở dài một hơi, nói: "Ta đã già rồi, cho dù là có phát hiện,
cũng không có tâm lực cùng tinh lực đi nghiên cứu, mà những đệ tử kia
của ta, đã chìm đắm trong công thành danh toại quá lâu, chỉ làm từng
bước, sẽ bỏ qua một ít điểm vượt qua lẽ thường, điểm này, bọn họ kém xa
ngươi tít tắp."
Đối với việc Đằng Mộc hạ thấp đi đệ tử của mình mà nâng Hàn Phỉ lên, Hàn Phỉ chỉ có thể vờ ngớ ngẩn, khiêm tốn coi như đây là Đằng Mộc khích lệ, lời này chẳng qua là Đằng Cách thân là sư phụ trêu chọc đệ tử của mình
mà thôi, nàng nếu không biết phụ họa lời này, thì Đằng Lão khẳng định
sẽ xoay người rời đi!
"Vãn bối còn cần học tập nhiều thêm nữa, các tiền bối tri thức uyên bác, trình độ như thế còn lâu vãn bối mới có thể với tới."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT