Hàn Phỉ nắm chặt nắm đấm, hít sâu vào một hơi, nói: "Ta sẽ lấy lại thứ ta đã đánh mất."

Câu nói này, như nói với lão giả, lại càng giống như nói với chính nàng.

Đúng vậy, nàng nhất định sẽ lấy lại, toàn bộ.

Ngay lúc lão giả muốn nói cái gì đó, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, giống như biết được một chuyện gì rất đáng sợ vậy.

"Ngươi nên trở về đi, ở lâu nơi này không tốt cho ngươi.. Không tốt."

Nói xing, lão nhân vung tay lên, Hàn Phỉ liền cảm thấy thân thể mình giống như bay lên vậy, nhẹ nhàng, có một luồng lực đạo không ngừng kéo nàng lui về phía sau.

Lúc lão nhân sắp hoàn toàn biến mất đã lưu lại mấy câu nói.

"Người được tuyển chọn, lão phu cho ngươi một lời khuyên, khoảng thời gian này hãy ăn ngon ngủ kĩ, không cần lo lắng a!"

"Còn nữa, thứ ngươi đã đánh mất kia chính là nguyên nhân khiên ngươi không ngừng thấy ác mộng đấy!"

"Câu cuối cùng, lần sau chúng ta gặp lại a!"

Câu nói 'Lần sau gặp lại' một mực quanh quẩn trong đầu Hàn Phỉ, mãi đến tận lúc nàng mở mắt ra, tỉnh lại.

"Hàn cô nương! Cám ơn trời đất, ngươi rốt cục tỉnh!"

Gương mặt đầy vẻ lo lắng của Hác lão bản vẫn còn đang đung đưa trước mặt, ý thức của Hàn Phỉ chậm rãi quay về, nàng lắc lắc đầu, lấy lại chút tỉnh táo, thấp giọng hỏi: "Ta đã ngủ bao lâu?"

Hác lão bản thấy vẻ thanh minh trong mắt Hàn Phỉ, nuốt nước miếng, nói: "Ba ngày. Ngươi ngủ ba ngày."

Hàn Phỉ ngẩn ra, ba ngày? Nàng lại mê man lâu như vậy sao?

Nhưng lần này tỉnh lại, nàng hoàn toàn nhớ rõ mọi thứ trong mộng, bao gồm cả lão nhân khó hiểu kia, cùng với mấy câu nói cuối cùng của ông ấy.

Có điều hiện tại Hàn Phỉ không kịp suy nghĩ kĩ những gì ông ấy nói, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, ba ngày thời gian đủ để phát sinh rất nhiều chuyện, nàng lo lắng hỏi: "Trong lúc ta mê man có xảy ra chuyện gì không?"

Hác lão bản đột nhiên im lặng không nói lời nào.

Trong lòng Hàn Phỉ hồi hộp một tiếng, không phải là thật sự phát sinh cái gì chứ? Nghĩ tới đây, Hàn Phỉ không thể an vị ngồi được nữa.

Ngay lúc Hàn Phỉ muốn vén chăn đứng dậy, Hác lão bản liền vội vàng kéo nàng, nói: "Không nên gấp gáp, trước tiên bình tĩnh chút đã, không xảy ra chuyện lớn, chỉ là, chỉ là.."

Thấy Hác lão bản có vẻ do dự như thế, Hàn Phỉ lại không gấp gáp như trước nữa: "Nói đi."



Hác lão bản cúi đầu nói: "Hôm qua cái vị Đâm Long tướng quân kia đến, yêu cầu mang Hồng Cội đi, ngươi không tỉnh lại, mọi người đều không muốn quấy nhiễu ngươi, mà Đâm Long cũng là đơn thương độc mã đến đây, vì thế ta liền muốn cố gắng nói chuyện, nhưng Lưu Tam Pháo thừa dịp ta không chú ý, trực tiếp dùng pháo máy bắn đuổi người đi. Có điều.. ta đoán hẳn là cũng không có chuyện gì, không thương tổn đến vị Đâm Long tướng quân kia nửa phần, chỉ là dọa hắn chạy đi mất mà thôi, chuyện này.."

Hác lão bản không thể nói tiếp, bởi vì nàng phát hiện sắc mặt Hàn Phỉ đã ám trầm đến vô cùng khủng bố, miễn cưỡng làm nàng quên mất những lời còn lại, Hác lão bản cảm thấy có chút sợ hãi, bộ dáng này của Hàn Phỉ thật sự là quá đáng sợ, nàng chưa từng thấy qua!

Hàn Phỉ trầm mặc nói: "Đưa mặt nạ cho ta."

Hác lão bản liền vội vàng lấy tấm mặt nạ vẫn đặt trên bàn đưa cho Hàn Phỉ.

Hàn Phỉ nhận lấy, nhẹ nhàng đeo lên, mặc quần áo tử tế. Khi nàng đứng ở trước mặt Hác lão bản, Hác lão bản chỉ có một cảm giác, đó chính là tên mập kia chết chắc rồi!

Vẫn chưa có người nào có thể khiến Hàn Phỉ lộ ra như vậy vẻ mặt đến!

Hàn Phỉ đẩy cửa ra ngoài, Hác lão bản vội vã theo sau lưng, không dám thở mạnh, nàng còn phát hiện cho dù là Hàn Phỉ tức giận như vậy, thì tốc độ hành tẩu vẫn cứ vô cùng đoan trang, mỗi một bước đều giống như dùng thước đo vậy, không kém chút nào, nhất là tư thế kia, cũng vô cùng khéo léo.

Trước đây Hác lão bản không hề lưu ý, hiện tại vừa nhìn liền ngạc nhiên, không tự chủ mà mô phỏng theo một hồi, suýt nữa liền chân trái vấp chân phải, thật vất vả mới có thể đứng vững thân thể, vừa ngẩng đầu liền đối diện với vẻ mặt vừa bực mình vừa buồn cười của Hàn Phỉ.

"Ngươi đang làm gì thế?"

Hác lão bản có chút lúng túng, nói: "Không, không có việc gì."

Hàn Phỉ không nhịn được mà mím môi cười, nói: "Muốn học thì trực tiếp nói cho ta biết, ta sẽ cho ngươi một cái bình hoa."

"Bình hoa?"

"Ừm, đội bình hoa đi nhiều mấy lần là tốt rồi."

Hác lão bản vội vã xua tay, nói: "Không cần, không cần!"

Hàn Phỉ cười, trong lòng ngược lại là bởi vì hành động vô tình này của Hác lão bản mà hạ bớt lửa giận, nàng cũng có chút cảm tạ Hác lão bản, bằng không Hàn Phỉ thật sự không dám chắc lát nữa nàng sẽ làm ra chuyện gì,

Đợi đến khi Hàn Phỉ cùng Hác lão bản đi tới đại sảnh, vừa vặn mọi người đều ở đây, nhìn thấy Hàn Phỉ tỉnh lại ai cũng cũng kinh hỉ, dồn dập hỏi han ân cần.

Hàn Phỉ nhất nhất đáp lại xong xuôi mới nhàn nhạt hỏi: "Tên mập đâu?"

Tất cả mọi người câm miệng, đột nhiên không nói lời nào.

Ngược lại là từ cửa truyền đến một tiếng kêu vô cùng dâng trào: "Ôi lão đại! Ngài tỉnh rồi! Ngài tỉnh lại thật đúng là đúng lúc, ta cho ngài biết, ta đã giúp ngài nhả một ngụm ác khí đấy! Cái đám Long Binh Long Tướng kia, đều chỉ là con cọp giấy, cứ như vậy bị Bàn gia ta dọa chạy mất!"

Lưu Tam Pháo vừa hướng về phía bắn ra một tràng liên thanh Hàn Phỉ, vừa quơ tay múa chân khoa tay, rất có ý tứ chờ đợi Hàn Phỉ khích lệ.

Hàn Phỉ cứ như vậy đứng ở nơi đó, mắt nhìn chăm chú tên mập, không buồn không vui.



Lưu Tam Pháo còn chưa phát giác ra vẻ khác thường, đầy mặt lấy lòng chạy vội tới trước mặt Hàn Phỉ nói: "Lão đại, ngài không khen ngợi ta một chút sao? Sau này ngài cứ việc yên tâm, có ta ở đây ngài tuyệt đối an toàn!"

Hàn Phỉ câu lên một nụ cười mỉm lạnh lùng, phối hợp cùng tấm mặt nạ lạnh như băng kia, càng có cảm giác làm cho người ta sợ hãi.

"Tên mập, uy phong sao?"

"Cái gì?"

"Đứng ở trên tường cao, chỉ huy vạn chúng, chỉ đâu đánh đó, cảm giác rất tuyệt đúng không?"

Lưu Tam Pháo bị vạch trần có chút lúng túng, vò đầu, nói: "Một chút, một chút mà thôi.."

Hàn Phỉ ngoắc ngoắc tay, nói: "Lại đây."

Lưu Tam Pháo vẫn không nhận ra vẻ khác lạ chút nào, hùng hục đến gần, cho rằng Hàn Phỉ muốn tưởng thưởng hắn.

Ánh mắt Hàn Phỉ lóe lên, hai tay nắm chặt, không có ai nhìn thấy nàng hành động như thế nào, chỉ thấy mắt hoa lên, thân ảnh nàng biến mất tại chỗ, mà bụng tên mập bụng bị một luồng sức mạnh khủng khiếp đập vào, cả người bị hất tung ra sau, rồi đập xuống mặt đất, vô cùng mạnh.

"Đông!"

Hàn Phỉ duy trì tư thế xuất quyền, ánh mắt đã nguy hiểm đến mức tận cùng.

"Nếu như Vũ Châu thành bởi vì ngươi mà bị hủy diệt, vậy ngươi chính là tội nhân thiên cổ."

Xung quanh vang lên tiếng hít khí lạnh, mọi người đều biết, Hàn Phỉ đang vô cùng tức giận.

Mà tên mập bị ngã trên đất thống khổ kêu rên, cả mặt đầy vẻ khó tin.

Hàn Phỉ thu tay lại, xoay người, nói: "Hiện tại, cút ra khỏi Vũ Châu thành."

Lưu Tam Pháo cũng không nhịn được nữa, dù cho đau đến cả đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, nhưng hắn vẫn kinh hoảng hỏi: "Lão đại, tại, tại sao, ta.."

"Ném hắn ra."

Không có ai hành động.

Hàn Phỉ cười gằn, nói: "Hiện tại lời ta nói không có người thèm nghe thật sao?"

Sau một khắc, Khôi Nam hành động, hắn trầm mặc đứng ra, liền muốn lôi tên mập đi.

Lưu Tam Pháo lập tức sợ hãi kêu to lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play