Lúc những thợ thủ công làm ra đạn pháo nhìn thấy tràng cảnh này, chúng kiến sức mạnh của đại pháo, bọn họ cũng không kịp hoan hô, đã bị một tiếng pháo nổ làm cho kinh ngạc đến ngây người, rõ ràng là thứ bọn họ tự tay làm ra, nhưng lại có cảm giác xa lạ đến thế.

Nòng pháo đen nhánh như ánh mắt vô tình của Diêm La Vương, nhìn đến ai thì người đó phải chết, không bị nổ chết, thì cũng bị hù chết.

Lúc Hồng Cội bị áp tải vào thành, cùng với bộ hạ của hắn cũng bị tước vũ khí bắt lấy, toàn bộ khu vực này đều bị khiếp sợ. Bọn họ không nghĩ tới Hồng Cội cứ như vậy bị thua, ngày đó một tiếng pháo nổ kia bọn họ đều nghe thấy, nhưng cũng không coi là chuyện to tát gì, dù sao Hồng Cội đã từng đẩy ra hai cỗ pháo gì đó, lúc chúc mừng sinh thần phu nhân của hắn đã dùng tới, lúc đó cũng là sấm to mưa nhỏ, không hề có một chút chính xác, nhiều lắm chỉ là một tiếng pháo mừng vang dội mà thôi.

Nhưng mà.. hiện tại!

Tại sao có thể có đạn pháo lợi hại như vậy?

Đây không phải là đồ vật bắn pháo hoa thôi sao!

Làm sao có thể nổ ra một cái hố lớn như thế trên mặt đất chứ hả?

Mấy ngày này đã không biết có bao nhiêu làn sóng người cố ý tới nhìn cái hố, nhìn một lần, liền run sợ một lần, đây căn bản không phải là thứ lực người có thể làm được đi!

Vũ khí này đến cùng là cái quỷ gì thế!

Trong lúc nhất thời, toàn bộ thế lực trong khu vực này cũng kẹp chặt đuôi làm người, không có một ai còn dám nói người của Vũ Châu thành là người ngoại đạo, là bọn nhà quê, chỉ dựa vào vũ khí có lực sát thương bực này, cũng đã cao hơn bọn họ bao nhiêu lần! Bọn họ mới thật sự là bọn ngoại đạo! Mới thật sự là lũ nhà quê! Chưa từng thấy trời cao đất dày!

Trong lúc đó cùng với vô cùng thán phục, thông qua những tư liệu cùng suy đoán, rất nhanh có người biết loại vũ khí có lực sát thương cự đại này tên là pháo máy, hiện nay chỉ có mấy đội quân đỉnh cấp của Minh Quốc mới có, còn chưa được phổ biến trong phạm vi lớn, vì thế cũng không có bao nhiêu người biết rõ.

Đừng mơ tới nữa, đây nhất định là Đâm Long đại tướng quân đưa cho Hồng Cội, vị Đâm Long đại tướng quân này đúng là thương yêu nghĩa đệ, vậy thì chuyện Hồng Cội bị bắt được, vị Đâm Long đại tướng quân sắp đến kia làm sao có khả năng không biết chút nào?

Nghĩ như vậy, những người kia bắt đầu chờ đợi sự tình phát triển, đến cùng là đám ngoại hương nhân kia lợi hại, hay là Đâm Long đại tướng quân đại hiển thần uy lần thứ hai tiêu diệt Vũ Châu thành đây?

Kết quả thắng bại vốn đã được định đoạt, bây giờ trở nên không thể phỏng đoán.

Mà Hàn Phỉ, lại chẳng chút nào quan tâm tới lời đồn bên ngoài, nàng hiện tại có chút đau đầu, nàng bắt được Hồng Cội, nhưng người này thật sự là một tên nhát gan, sau khi bị tóm lấy vẫn la hét nghĩa huynh ta thế này nghĩa huynh ta thế kia, các ngươi tốt nhất buông tha cho ta các kiểu.

Dù bị trói, Hồng Cội cũng không có chút cảm giác mình sẽ xảy ra vấn đề gì, dù sao tên tuổi nghĩa huynh hắn vẫn rất nổi tiếng, hắn cũng không tin những người này không biết! Việc hắn được thả cũng là vấn đề sớm muộn mà thôi!

"Các ngươi đến cùng có biết nghĩa huynh của ta là ai hay không! Ngay mai hắn sẽ đến nơi này! Tốt nhất các ngươi nên thức thời, ngoan ngoãn đầu hàng đi! Cố gắng làm cho ta cao hứng một chút liền có thể cầu xin cho các ngươi!"



Lưu Tam Pháo nghe thấy những câu nói này đã sớm muốn xông tới đánh cho cái đầu hắn nở hoa, nếu không phải vẫn bị Lâm Đình Tư cùng Mộc Miểu Miểu kéo lại, hắn nhất định phải cho cái tên nhát gan kia biết Bàn gia hắn lợi hại thế nào!

Tất cả mọi người đều cảm thấy bất đắc dĩ với Hồng Cội, thành thật mà nói, đối với cái vị Đâm Long tướng quân chưa từng gặp mặt kia bọn họ vẫn có một tia kiêng kỵ, chủ yếu là họ mới vừa mới đến nơi này, còn chưa đứng vững gót chân, vì thế cũng chưa dám chắc chắn.

"Náo cái gì, ngậm miệng cho ta."

Lúc thanh âm của Hàn Phỉ xuất hiện, tầm mắt mọi người không tự chủ được nhìn sang, nàng từng bước một đi đến, rõ ràng là bước chân rất nhẹ, nhưng mọi người lại không tự chủ mà yên tĩnh.

Hồng Cội nhìn thấy một thân ảnh gầy yếu như thế tiếp cận còn bị kinh ngạc, lại nhìn tấm mặt nạ trên gương mặt Hàn Phỉ liền không nhịn được cười nhạo: "Tỏ vẻ thần thần bí bí như thế sợ là không dám gặp người a!"

Hàn Phỉ câu lên khóe môi, nói: "Bịt miệng hắn lại. Thối."

Hồng Cội phẫn nộ, đang muốn gào lên, đã bị tên mập tay mắt lanh lẹ cởi cái tất thối trên chân nhét vào miệng hắn, nói: "Nếm thử mùi vị tất chân của Bàn gia ta đê! Làm sao? Ăn có ngon không?"

Con ngươi Hồng Cội trừng to tới sắp muốn rơi cả ra, cơn giận dữ tràn ngập, nhưng bất luận hắn giãy dụa làm sao cũng không thể nhổ cái tất chân trong miệng ta được, ánh mắt nhìn tên mập cũng sắp muốn giết người.

Hàn Phỉ liếc mắt nhìn, nói: "Các ngươi sợ hãi như thế làm gì?"

Hác lão bản tiến lên phía trước nói: "Hàn cô nương, ngươi có tính toán gì chưa? Các binh sĩ của Hồng Cội bên ngoài phải xử trí như thế nào?"

Hàn Phỉ 'ừ' một tiếng, nói: "Những binh sĩ kia a.. vừa vặn, ta đang muốn khai phá vùng đất phía sau thành, đem những người này qua làm phu khuân vác."

Hác lão bản kinh ngạc, nói: "Khuân vác? Những người này đều là binh lính, không phải là nên hợp nhất sao?"

Từ xưa tới nay, tù binh hoặc là là hợp nhất, người không phục liền giết chết, làm sao hiện tại lại biến thành phu khuân vác rồi?

Hàn Phỉ lộ ra ý cười trào phúng, nói: "Binh lính? Những người kia căn bản không xứng với từ này, chẳng qua là những tên bị thịt mượn danh nghĩa binh lính mà thôi."

Hàn Phỉ chỉ chỉ Hồng Cội, nói: "Giao hắn cho bách tính xử lí, cùng những tên của đội Thanh Khiết kia, bảo đảm không chết là được."

Lưu Tam Pháo tràn đầy phấn khởi nói: "Được lắm! Giao cho ta đi!"

Trên căn bản, đem những người này giao cho dân chúng Vũ Châu thành liền tám chín phần mười là không có quả ngon để ăn, những người của Thanh Khiết đội giờ khắc này cũng đã ngược đãi đến thảm, chỉ còn lại một hơi thở, dù sao ban đầu lúc bọn chúng đánh cướp bắt bớ, chia rẽ người khác thì đã nên nghĩ đến kết quả này.

Sau khi Hồng Cội bị kéo xuống, Hàn Phỉ vẫn muốn dặn dò một ít chuyện, nhưng trước mắt nàng đột nhiên tối sầm lại, suýt chút nữa liền té xuống, nếu không phải Hác lão bản tới gần, lập tức đưa tay đỡ lấy, thì khẳng định Hàn Phỉ đã ngã xuống đất rồi.



"Ngươi làm sao thế?"

Trái tim Hác lão bản đập mạnh lợi hại.

Thân thể Hàn Phỉ vẫn được bọn họ vô cùng quan tâm, nhưng tất cả mọi người dùng mắt thường cũng có thể thấy, Hàn Phỉ càng ngày càng suy yếu.

Ngay cả thời gian ngủ mỗi ngày cũng càng ngày càng dài, mỗi một lần Hàn Phỉ ngủ, những thủ hạ của nàng đều không yên lòng sẽ canh giữ ở cửa, mãi đến tận hôm sau trong phòng có động tĩnh mới rời khỏi.

Tất cả mọi người đang lo lắng cho thân thể của Hàn Phỉ, nhưng chỉ có bản thân nàng lại không để ý chút nào còn cười nói họ đừng lo.

Mọi người làm sao có thể an tâm!

Cũng đã có người muốn bắt mạch cho Hàn Phỉ, nhưng.. hoàn toàn không thấy bất kỳ dị dạng nào, lâu dần, Hàn Phỉ cũng không đồng ý cho bọn họ xem mạch tượng nữa, chỉ giải thích nàng hơi mệt chút thôi.

Nhưng.. Thật sự chỉ là mệt ư?

Trong lòng Hàn Phỉ tự hỏi.

Khoảng thời gian này, nàng càng ngày càng cảm thấy uể oải vô lực.

Khoảng thời gian này, giấc ngủ của nàng càng ngày càng dài.

Khoảng thời gian này, mộng cảnh kia cứ lặp đi lặp lại.

Tất cả những thứ này, tựa hồ là dấu hiệu cho điều gì đó.

Hàn Phỉ nắm chặt tay, đầu ngón tay đang run rẩy, nàng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của mọi người, lần này, nàng cũng không thể lộ ra nụ cười ung dung tùy ý nữa rồi.

Bởi vì..

Ngay cả nàng cũng không thể tự lừa mình dối người được nữa.

Thân thể nàng, thật sự không ổn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play