Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?

Không người nào dám suy đoán, chỉ có thể liều mạng thiết lập thật tốt cho Vũ Châu thành, chí ít, nếu Hàn Phỉ không thể tỉnh lại nữa, nàng vẫn có thể an toàn.

Đến ngày thứ bảy Hàn Phỉ hôn mê, bên ngoài Vũ Châu thành xuất hiện rất nhiều người.

Những người này đều có vẻ phong trần mệt mỏi, y phục trên người cũng đầy tro bụi, hiển nhiên là đi suốt đêm đến đây.

Những người này xuất hiện ngay lập tức khiến toàn bộ Vũ Châu thành khẩn trương cao độ, bọn họ lo những người này sẽ làm ra chuyện gì, nhưng họ sẽ không hoảng sợ, ngay lúc dân chúng Vũ Châu thành cầm vũ khí lên muốn vì quê hương của mình mà kháng chiến, thì các binh sĩ Long Y Quân đang làm nhiệm vụ bảo hộ cũng vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy nhóm người mới tới kia.

Có một loại cảm giác thân thuộc từ nơi sâu xa thăm thẳm trong lòng họ xông lên đầu, đó là cảm giác của họ về những người mới tới này, cảm giác ràng buộc.

Ngay lúc Long Y Quân cùng đám người xa xa bên ngoài đang nhìn nhau, Hác lão bản đã đi ra, mừng rỡ nói: "Các ngươi đã đến rồi!"

Những người đi tới không phải ai khác, chính là Thủy Vân quân, Ngu Tường quân, cùng với Hạ Hầu quân, còn có vài người của Cơ Quan thành, nhất là Man Diệp mà Hàn Phỉ đã gửi thư triệu hoán đến đây.

Lúc Hác lão bản cùng Khôi Nam nhìn thấy những gương mặt quen thuộc này, cũng không nhịn được thay đổi sắc mặt, nhất là Hác lão bản cảm tính, đã suýt nữa thì lệ rơi đầy mặt.

Vào lúc Hàn Phỉ vô duyên vô cớ hôn mê, mà Tần Triệt lại biến mất không còn tăm hơi, những bằng hữu thân cận một lần nữa tụ tập lại tựa hồ đã tạo nên một sự ràng buộc vô hình.

Sau khi người của Vũ Châu thành biết nhóm người này không phải là địch thủ cũng thanh tĩnh lại, mở rộng cổng thành hoan nghênh bọn họ đi vào.

Lúc đám người Hác lão bản vốn rất hưng phấn cùng nhảy nhót chuẩn bị hoan nghênh bọn họ, lại nhìn thấy phía sau bọn họ mang theo từng người hoặc được đỡ, hoặc được khiêng lại đây, thì không thể cười nổi. Những người kia, đều đã nhiễm phải bệnh dịch. Thậm chí, nhân số còn rất đông đảo.

Toàn bộ đội ngũ từ bốn phương tám hướng tới, trên đường đi cũng không biết đã trải qua những chuyện gì, chí ít lúc đi tới Vũ Châu thành, bọn họ cũng không có bao nhiêu nụ cười.



Đậu Nành, Tiểu Mễ của Thủy Vân quân, lão tộc trưởng Ngu Tường, Hạ Hầu Quyết của Hạ Hầu gia, Man Diệp của Man Bang quân, mấy người này sau khi đại biểu bốn quân tiến vào thành liền khẩn cấp yêu cầu nhìn thấy Hàn Phỉ, ở trong lòng bọn họ, chỉ có chính thức nhìn thấy thần nữ bệ hạ của họ mới có thể an tâm.

Nhưng..

Hác lão bản cơ hồ là không đành lòng nói ra khỏi miệng: "Hàn cô nương nàng.. hôn mê."

Tất cả đều ngẩn người, Man Diệp tính tình nôn nóng liền nói thẳng: "Tại sao lại hôn mê? Miểu Miểu, ngươi nói cho ta biết đi, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Lúc ta để ngươi ra khỏi thành đã từng căn dặn ngươi phải chăm sóc thật tốt cho Hàn cô nương!"

Vành mắt của Mộc Miểu Miểu nhất thời đỏ lên, cắn cắn môi, nói: "Đúng vậy, thật xin lỗi, ta chưa hoàn thành nhiệm vụ ngài giao phó, là ta không tốt.."

Lâm Đình Tư nhìn thấy cô nương mình thích khóc, nhất thời không bỏ được, nói: "Ngươi đừng trách nàng, chuyện này quá đột ngột, chúng ta cũng không ứng phó kịp."

Man Diệp nắm chặt tay không nói lời nào.

Đậu Nành cùng Tiểu Mễ tính tình thẳng thắn, nói: "Vậy các ngươi ở đây làm cái gì thế? Tại sao không trị liệu cho Hàn cô nương? Hay là, hay là Hàn cô nương cũng nhiễm phải.."

Lời phía sau bọn họ không nói ra, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ có ý gì.

Hác lão bản hít sâu vào một hơi, nói: "Không, Hàn cô nương cũng không bị nhiễm bệnh dịch, hơn nữa bệnh dịch này đã có cách giải quyết. Nhưng.. chúng ta không có cách nào khiến Hàn cô nương tỉnh lại.."

Đôi mắt Lão tộc trưởng lóe sáng lên, tay chân run cầm cập nói: "Ngươi, ngươi nói là, bệnh dịch đã được giải quyết?"

Hác lão bản gật đầu, nói: "Phải, Hàn cô nương đã nghiên cứu ra cách giải quyết, bách tính Vũ Châu thành cơ bản đều đang ở giai đoạn khôi phục, ôn dịch này không còn là lưỡi hái đoạt mạng của Diêm Vương nữa, mọi người đều có thể cứu."



Lão tộc trưởng lệ nóng tung hoành, không hề chú ý bản thân thất thố, nói: "Quá tốt, quá tốt, trận ôn dịch này rốt cục có thể cứu, mọi người cũng sẽ không phải chết, có thể cứu, vẫn là Hàn cô nương lợi hại a, nhưng, nhưng tại sao Hàn cô nương lợi hại như vậy còn bị hôn mê? Ông trời vì sao lại nhẫn tâm như vậy a!"

Khôi Nam đứng ra từ phía sau Hác lão bản, giờ khắc này biểu hiện của hắn nghiêm túc, trấn áp mọi người, nói: "Bệ hạ không chết, các ngươi cũng không cần lo lắng như vậy, chúng ta tin tưởng bệ hạ sẽ hồi tỉnh lại, nhưng trước lúc đó, ta tuyệt không cho phép nơi này phát sinh chút bất ngờ nào!"

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn về phía Khôi Nam, giống như đang tìm kiếm thuốc an thần.

Khôi Nam dò xét một vòng, nói: "Ta sẽ cho người mang các ngươi đi làm quen với Vũ Châu thành, sau này, nơi đây sẽ là trú điểm của chúng ta."

Lúc Khôi Nam nói ra hia chữ 'Trú điểm' này, những người còn lại đều sững sờ, có chút chần chờ hỏi lại: "Trú điểm?"

Khôi Nam gật đầu, nói: "Đây là suy nghĩ của bệ hạ."

Khi nghe thấy là yêu cầu của Hàn Phỉ, sắc mặt mọi người dồn dập thay đổi, có người còn vén tay áo lên bày ra tư thế ra sức.

Hàn Phỉ hôn mê ngày thứ 8, bốn Quân cấp tốc gia nhập vào việc thiết lập thành Vũ Châu, nhất là Man Diệp, sau khi nhìn thấy bản vẽ của Hàn Phỉ liền lập tức tìm người triển khai, tiến hành hoàn thiện cùng sửa đổi trên cơ sở bản vẽ gốc, cố gắng muốn rèn đúc ra một pháo đài cường hãn giống như Cơ Quan Thành.

Mặt khác bởi vì người nhà họ Dư đến, đã giảm bớt đi rất nhiều công việc cho các đại phu trong thành, thêm vào việc người nhà họ Dư trời sinh đã có thiên phú Y học, gần như không cần cầm tay chỉ việc, chỉ cần giảng giải chỗ quan trọng bọn họ liền lập tức biết phải làm sao, thậm chí còn có thể tiến hành cải thiện những chỗ thô lậu lãng phí của đơn thuốc cũ, điều này làm cho những người dự thi giải đấu y sư thật sự khiếp hãi.

Vào lúc bọn họ đang đắc chí, lại nhìn thấy một đám người ai cũng có thiên phú cao đến đáng sợ, thậm chí cũng cảm thấy dù cho không có Hàn Phỉ phá giải ra, thì không bao lâu sau những người này cũng có thể tự mình phát hiện ra giải dược.

Đột nhiên, những người dự thi bắt đầu sản sinh cảm giác nguy hiểm, bọn họ không còn lười biếng, cũng không còn bảo thủ, họ ngoại trừ đi theo Hàn Phỉ tìm ra giải dược cho bệnh dịch, thì căn bản là không sánh bằng những thiên tài y học này, vì thế bọn họ bắt đầu khiêm tốn lĩnh giáo, trong lúc nhất thời, toàn bộ đại phu trong Vũ Châu thành đều giống như muốn thi đấu với nhau, hận không thể mọc thêm ba đầu sáu tay để học tập cho giỏi.

Việc kiến thiết tường thành có thêm Thủy Vân quân gia nhập, cũng đã giảm bớt rất nhiều công việc cho Long Y Quân, mặt khác, hai đội quân này cùng có lực chiến đấu cường đại, trong lúc làm việc với nhau lại càng có cùng chung chí hướng, căn bản không cần rèn luyện liền lập tức hòa mình xưng huynh gọi đệ, thậm chí còn hận đã gặp nhau quá muộn. Nhóm Thủy Vân quân lại càng kinh ngạc vô cùng với lực chiến đấu cường đại của Long Y Quân, mà ngược lại, nhóm Long Y quân cũng vô cùng thán phục hiệu suất đồng bộ của họ.

Dưới việc lấy sở trường bù sở đoản, lực chiến đấu của Thủy Vân quân cùng Long Y Quân lại một lần nữa tăng cao thêm một cấp bậc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play