Nghiêm trưởng lão tức giận đến không thể khống chế: "Nữ oa tử cái miệng ngươi lợi như thế thì có người đàn ông dám muốn ngươi hả?"

Câu nói này ngay lập tức khiến tất cả mọi người chú ý, những người kia đều dừng công việc trong tay lại, nhìn về phía Nghiêm trưởng lão, ánh mắt quái dị khiến Nghiêm trưởng lão cảm giác có phải mình vừa nói cái gì kinh thiên động địa không.

Lưu Tam Pháo nhịn không được nói thầm một tiếng: "Lại dám nói lão đại của chúng ta không có nam nhân nào muốn, người nhất định phải chết.."

Nghiêm trưởng lão không chịu nổi ánh mắt như vậy, càng trực tiếp nói: "Nữ tử thì phải phục tùng, phải tam tòng tứ đức, cái miệng lợi hại như thế, sao còn có người dám muốn!"

"Vậy cũng không cần ngươi bận tâm." Một giọng nói lạnh lùng từ phía sau vang lên.

Mọi người dồn dập tránh sáng một bên, để trống một con đường, một thân ảnh chậm rãi đi đến.

Hàn Phỉ nhìn sang, kinh ngạc hỏi: "Sao chàng lại tới đây?"

Người đến chính là Tần Triệt.

Giờ khắc này hắn ung dung, bình thản đón tất cả mọi ánh mắt của mọi người, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Hàn Phỉ.

Tất cả mọi người im lặng không một tiếng động nhìn Tần Triệt.

Cảm giác tồn tại của nam nhân đeo mặt nạ này rất yếu, bình thường gần như không nghe thấy hắn nói chuyện, hắn yên tĩnh giống như một cái bóng vậy, thường xuyên tháp tùng bên cạnh Hàn Phỉ, có rất nhiều người không biết hắn tên là gì, dù là mấy người Lưu Tam Pháo, Mộc Miểu Miểu cũng không biết thân phận thật của hắn, cũng giống như tấm mặt nạ hắn đeo vậy, thần bí khiến người ta phải lưu tâm.

Nhưng dù cho như vậy, cũng không có ai dám coi thường sự tồn tại của hắn, thực lực cường hãn đến mức tận cùng của hắn khiến cho ai cũng đều hiểu, đây là thuẫn bài mạnh nhất của Hàn cô nương, bất kỳ kẻ nào muốn thương tổn Hàn cô nương đều sẽ bị mạnh mẽ đẩy ra.

Ngay vào lúc Tần Triệt xuất hiện trước mắt Nghiêm trưởng lão, ánh mắt lão liền hơi biến đổi, người này, có một thân khí thế quân lâm thiên hạ bẩm sinh, cùng với một cỗ bá khí.. rõ ràng đã rất nỗ lực giấu đi, nhưng vẫn không thể nào che lấp nổi.

Người đàn ông này, không đơn giản.

Nghiêm trưởng lão trầm mặc, tầm mắt của lão dời khỏi Hàn Phỉ, nhìn sang từng người bên cạnh, đầu tiên là Tần Triệt, phía sau là Lưu Tam Pháo cũng xuất thân từ Vạn Cổ Cốc nhưng đã nương nhờ vào nàng, Mộc Miểu Miểu cùng Lâm Đình Tư trẻ tuổi nhưng thực lực không đơn giản, còn có những bộ xương trắng đang đứng lặng, cùng với những thôn dân thân phận không rõ, nhưng lại cường hãn quá mức kia..

Những người này một khi tụ tập cùng một chỗ, lại tọa thành một luồng lực lượng không thể coi thường.

Nghiêm trưởng lão đột nhiên cảm giác thấy, lão đã động vào một tồn tại vô cùng khủng bố.

Tần Triệt đứng lại, nhàn nhạt nói với Nghiêm trưởng lão: "Nàng là của ta, tự nhiên là ta muốn nàng."

Câu nói này ngay lập tức khiến các cô nương ở đây tâm hoa nộ phóng, dồn dập cảm thấy Hàn cô nương đã tìm được một nam nhân thật là lãng mạn a, lời nói tình cảm đến thế cũng không thèm để ý mà nói ra khỏi miệng như vậy!

Sắc mặt Hàn Phỉ có một vệt mất tự nhiên, liếc hắn một cái, nói: "Chàng đang nói mò gì đấy, Tiểu Hắc đâu?"



Rõ ràng muốn hắn chăm nom Tiểu Hắc, sao người này đột nhiên lại chạy đến, còn nói mấy lời không hiểu ra sao như thế, trước đây miệng hắn cũng không thấy ngọt như vậy đâu!

Tần Triệt thấp giọng nói: "Nó ngủ rồi."

Hàn Phỉ thở ra một hơi, hỏi: "Ngủ? Vậy sao chàng lại ra đây?"

Tần Triệt chỉ chỉ Nghiêm trưởng lão, nói: "Ta nghe thấy có người đang nghi ngờ nàng."

Hàn Phỉ phì cười ra tiếng, nói: "Chàng đã quên rồi sao, tất cả những kẻ từng nghi ngờ chúng ta, đều sẽ phải hối hận."

Tần Triệt cũng cười, nói: "Ta biết rõ."

Thời khắc này, hai người cứ vậy nhìn nhau cười, tựa hồ đã quên mất một đống người đứng bốn phía xung quanh.

Mãi đến tận khi..

"Ngươi là ma?"

Nghiêm trưởng lão đột nhiên thốt lên hấp dẫn sự chú ý của Hàn Phỉ, chỉ là câu nói của lão làm nàng nhíu mày, hỏi: "Ngươi đang nói cái gì thế?"

Bàn tay giấu trong tay áo của Tần Triệt lặng lẽ nắm chặt, nhưng ánh mắt hắn lại không một chút ba động.

Nghiêm trưởng lão càng thêm kích động, thậm chí còn có một loại cảm giác cuồng nhiệt, giống như hận không thể quỳ xuống mà thần phục.

"Không sai, đây là khí tức của ma! Sẽ không sai!"

Sắc mặt Nghiêm trưởng lão bắt đầu dữ tợn, dù cho toàn thân bị dây thừng buộc chặt cũng muốn giãy ra, sau đó chạy vội lại đây.

Phản ứng này của lão khiến cho mọi người đều bị mê hoặc, Lưu Tam Pháo lại càng nói thẳng: "Không phải là đầu óc của lão có vấn đề rồi chứ?"

Hàn Phỉ tiến lên một bước, hỏi: "Ngươi nói cái gì? Ma gì kia?"

Nào biết, Nghiêm trưởng lão phát sinh tiếng cười điên cuồng, hô: "Ma, là ma, quả nhiên là ma! Ma thật sự tồn tại! Ma thật sự tồn tại a!"

Hàn Phỉ bị phản ứng của lão dọa cho giật nảy mình, quay đầu nhìn Tần Triệt, nói: "Hắn đây là điên rồi sao?"

Tần Triệt đón đến, nói: "Ta từng nghe nói, người chế độc đến cuối cùng cũng sẽ chết bởi chính độc của mình."

Ý tứ của hắn chính là Nghiêm trưởng lão đây là bị trúng độc, quả thực, có rất nhiều độc có thể làm người ta trở nên điên cuồng si ngốc, phản ứng này của Nghiêm trưởng lão rất thích hợp để giải thích điểm này.



Nhưng khi Nghiêm trưởng lão nghe thấy câu nói này của Tần Triệt, tiếng cười của lão đột nhiên im bặt, lão nhìn chằm chằm Tần Triệt, nhìn đến nỗi hai tròng mắt tựa hồ sắp rơi cả ra ngoài, biểu hiện vô cùng khủng bố, sau đó sắc mặt lão vặn vẹo, ngũ quan cũng vo thành một nắm, tựa hồ là nhìn thấy chuyện gì hết sức khó tin.

"Không, không đúng! Ngươi không phải là ma! Ngươi không phải là ma!"

Cả người Nghiêm trưởng lão bắt đầu run rẩy, tựa hồ là bị chọc giận, con mắt cũng phát hồng, kết hợp với viền mắt hõm sâu lại càng có vẻ khủng bố.

"Sao ngươi có thể xin nhờ Ma Thân! Làm sao ngươi dám! Làm sao dám a!"

Xoạt một tiếng, Nghiêm trưởng lão đột nhiên từ dưới đất đứng lên, dù hai tay bị trói, cũng muốn nhào lên bóp cổ Tần Triệt, may là bị Lưu Tam Pháo tay mắt lanh lẹ đẩy ngã lại trên đất.

Nhưng dù cho là như vậy, Nghiêm trưởng lão vẫn kiên trì muốn xông lên, trong miệng không ngừng hô.

"Làm sao ngươi dám! Làm sao ngươi dám hả! Ngươi làm như vậy là đại bất kính! Đại bất kinh a!"

Mắt thấy Nghiêm trưởng lão giãy dụa thật sự quá lớn, với hình thể của Lưu Tam Pháo cũng suýt nữa không thể đè lão đầu gầy yếu này lại, cuối cùng bất đắc dĩ, trực tiếp dùng chuôi đạo đập một cái cho lão ngất đi.

Nghiêm trưởng lão ngã trên mặt đất co giật một hồi, sau đó triệt để không còn động đậy nữa.

Lưu Tam Pháo thở ra một hơi, bò lên, nói thầm: "Khí lực của ông lão này thật là lớn, chẳng lẽ thật sự phát rồ rồi? Trong miệng hô cái gì mà ma với không phải ma, đầu óc có vấn đề rồi!"

Mộc Miểu Miểu cũng quái dị nói: "Ma cái gì a? Đây là có ý gì?"

Lâm Đình Tư an ủi nói: "Chẳng qua là hắn hồ ngôn loạn ngữ thôi, không thể coi là thật."

Tất cả mọi người đều không để máy lời mê sảng của Nghiêm trưởng lão trong lòng, chỉ có Hàn Phỉ là sâu sắc nhíu mày.

Ma?

Ma cái gì?

Là những quái vật nàng đã từng đối phó kia sao?

Nhưng..

Tại sao lão lại phải quay về phía Tần Triệt mà gọi ma như vậy?

Hàn Phỉ không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tần Triệt, hắn cũng đáp lại nàng bằng một ánh mắt ôn nhu.

Là ảo giác của nàng đi, Hàn Phỉ nghĩ như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play