Hàn Phỉ không biết nàng đã bị hệ thống yêu quái này từ trên xuống dưới phân tích, đánh giá một lần, giờ khắc này nàng đang nổi lên một cơn giận dữ nhìn sang một hướng khác.

Đáng ghét! Nam thần, nói cái gì mà không nhìn những dong chi tục phấn này đây! Nói cái gì mà cao quý lãnh diễm bất động sơ tâm đây! Hai tròng mắt của ngươi không phải sẽ không thèm nhìn mỹ nhân à! Ngươi không phải là vẫn luôn thờ ơ không động lòng à! Vì sao ngươi bây giờ lại nhìn thẳng tắp thế kia!

Xem! Xem! Nhìn chằm chằm người ta không tha a! Hàn Phỉ không vui, khăn nhỏ trong tay cũng bị nàng xé nát, đơn giản như xé một cái lá rau, nàng còn không có chút nào ý thức được hiện giờ nàng không khác gì một oán phụ đang ghen tuông.

Lý Tương Quân bên cạnh không nhịn được nhích xa nàng một chút, sắc mặt thay đổi nhìn chiếc khăn trong tay Hàn Phỉ, nuốt nước miếng, cái này, cái này, lực tay của Phỉ tỷ tỷ thật lớn a, may là bình thường lúc Phỉ tỷ tỷ ôm nàng cũng rất ôn nhu, nếu không nàng nhất định sẽ giống cái khăn tay kia đi! Trong lòng Lý Tương Quân, vị trí của Hàn Phỉ không khỏi cao thêm một chút, cũng ám chỉ chính mình, sau này nếu có thể có thể động miệng, tuyệt đối sẽ không cùng Phỉ tỷ tỷ động thủ!

Bên ngoài, hầu như con ngươi của đám khách mời đều dính chặt trên ngươi Hàn Yên. Mỹ nhân không phải là chưa từng thấy qua, thế nhưng mỹ nhân băng thanh ngọc khiết như thế này cũng thật là hiếm thấy! Nhất là lúc Hàn Yên ra trận, trong không khí tựa hồ phiêu tán một luồng hương hoa lan, làm người người thần hồn điên đảo.

"Kí chủ, hương khiến thần hồn điên đảo đã bắt đầu dùng, kí chủ hãy cố lên!"

"Ừm."

Hàn Yên chậm rãi quét mắt nhìn một vòng, sau đó nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, biểu hiện của nàng đã biến đổi, đó là loại biểu hiện giống như Thiên Tiên cao quý trên trời.

Trong lòng Hàn Phỉ có chút sốt sắng, nàng trừng trừng nhìn Hàn Yên, đó là một loại cảm giác không tự chủ được mà bị mê hoặc, giữa lúc bất tri bất giác, một làn hương hoa lan thoang thoảng truyền tới chóp mũi của nàng lúc nào cũng không biết. Trong chớp mắt, đầu nàng đầu truyền đến một cơ đau buốt, lập tức một luồng hương vị đậm đặc xông vào mũi, Hàn Phỉ nhíu nhíu mày, đưa tay bịt mũi, nỗ lực giảm thiểu tối đa hít phải mùi hương kia. Khi hít một ngụm khí lớn kia nàng cảm nhận được mùi hương đấy tính mê hoặc từ người Hàn Yên, đó là một loại mùi có thể khiến người ta thần hồn điên đảo, nhưng, Hàn Yên sao có thể có mùi thơm như vậy!

Hàn Phỉ lần đầu tiên với người muội muội này nổi lên cảnh giác, nghĩ đến trạng thái của mình trước đó, loại hương vị có thể mê hoặc người khác này ngay cả nàng nàng cũng không thể phân được toàn bộ thành phần bên trong, có thể thấy được thủ đoạn điều phối vô cùng cao minh! Chính Hàn Phỉ cũng bị tác động, chứ nói gì đến những người đang ngồi dưới kia, nhìn qua một lượt, hầu như phần lớn mọi người đều toát ra vẻ nhập thần mờ mịt, chỉ trừ trong một đám người ngoại quốc, nam nhân ngồi ở vị trí cuối cùng còn duy trì tỉnh táo ra, hầu như toàn bộ tràng diện, đều rơi vào khống chế của Hàn Yên.

Một chiêu này, thật ác độc! Hàn Phỉ vô thức nhìn về phía nam thần, cầu nguyện trong lòng nam thần không nên bị mê hoặc a! Tuyệt đối không thể bị mê hoặc!

Thế nhưng, có một nam nhân lùn mập, bụng phệ, vừa nhìn liền biết chính là loại quan lớn phần nhiều thời gian là nằm trên giường nữ nhân, giờ khắc này đã bị mê hoặc điên đảo, nửa người đã ghé vào trên bàn, vươn người hết cỡ để có thể xem Hàn Yên trên sân khấu, thân thể mập mạp phì nộn kia cứ như vậy dễ dàng ngăn cản tầm mắt của Hàn Phỉ nhìn nam thần.

Đáng chết! Hàn Phỉ tâm muốn giết hắn cũng đều có! Hỗn đản! Tránh ra a! Đưa nam thần cho ta xem a! Hàn Phỉ tức giận đến đau cả ruột, điều chỉnh tư thế từ trên xuống dưới vẫn không thể nhìn thấy bóng dáng của nam thần, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới nam thần cũng sẽ giống như những nam nhân thối này đối với Hàn Yên lộ ra vẻ mặt si mê, nàng liền muốn bạo phát cuồng nộ mà đánh người!



Trong cơn tức giận Hàn Phỉ lại quên mất, dây lụa nàng đưa cho Tần Triệt là dùng dược tài hiếm có ngâm qua, đủ để ngăn chặn chướng khí cùng hương khí tầm thường, dù cho trận hương khí mị hoặc này mười phần bá đạo, nhưng sau vài phút, hai mắt Tần Triệt đã triệt để thanh minh, cùng lúc đó, trong lòng liên trầm xuống. Đó là một loại lệ khí ẩn tàng trong bóng tối. Một trận lệ khí này, chợt lóe lên, ai cũng không nhìn thấy.

Sau khi Hàn Phỉ nhón mũi chân, đến nỗi suýt nữa trật cả chân mới miễn cưỡng nhìn thấy cái đầu của nam thần, nàng thất hồn lạc phách cúi đầu, trong đầu hiện lên hình ảnh nam thần nhìn về phía Hàn Yên mà chảy nước miếng. Bởi, ngay cả Hàn Phỉ cũng không thể không thừa nhận.. Hàn Yên rất đẹp, vẻ đẹp kia vô cùng đặc biết giưa một đám đông vẫn có thể nhận ra được, rất hợp với câu "Hạc giữa bầy gà", Hàn Phỉ thậm chí nghĩ, nếu như người tiếp thu nhiệm vụ này là Hàn Yên, có lẽ nam thần đã sớm bị đánh hạ đi, nào giống nàng hiện tại như vậy, phí hết tâm tư, nhảy nhót lung tung, như một thằng hề.

Một tiếng nhạc linh động vang lên, Hàn Yên chậm rãi giang hai tay ra, sau khi tay nàng mở ra mới nhìn rõ, trên ống tay áo dài buông xuống, hội tụ thành một bộ Thanh Vân thăng thiên, linh hoạt giống như cánh hạc.

Một trận tiếng hít vào liên tiếp. Hàn Phỉ nắm tay, được lắm, đúng là một nữ nhân cơ hội! Hai tay khẽ hất, đầu ngửa lên hở ra cần cổ trắng ngần như ngọc, Hàn Yên phảng phất hóa thân thành một con bạch hạc giương cánh muốn bay lên, thân ảnh mờ mờ ảo ảo, áo dài thướt tha nhưng không hề phiền toái, không có nửa phần trở ngại bước chân nàng, càng giống như chiếc đuôi yêu kiều, phiêu phiêu bay múa.

Trong lòng Hàn Phỉ lại mắng một câu, không phải chỉ là một con chim thôi sao! Nam thần, ngài chớ bị một con chim mê hoặc a!

Hàn Yên yêu nhiêu nở nụ cười, động tác nhảy đột nhiên mạnh mẽ, vốn như cánh hạc trắng phiêu nhiên xuất trần, giờ khắc này trong nháy mắt đọa lạc, thành một yêu tinh mê hoặc lòng người, tư thái thướt tha dễ dàng trở thành tư thế yêu kiều dụ dỗ, bước nhảy mềm mại, ưu mỹ giống như muốn dẫm nát trái tim người xem, từng bước từng bước giống như muốn đem tất cả nam nhân quỳ dưới chân nàng.

Tất cả mọi người xem đến ngây ngốc, ánh mắt không thể dời đi một khắc nào, ngay cả Tần Hoàng trên đài cao, vốn dĩ không chú ý cũng thả chén rượu trong tay ra, vẻ mặt mang theo thưởng thức, chăm chú nhìn nữ nhân trên sân khấu.

Hoàng Hậu trộm liếc mắt nhìn đế vương tôn quý nhất thiên hạ ngồi bên cạnh, lại nhìn Hàn Yên trên sân khấu phong thái quyến rũ cực điểm, một loại ý vị không rõ trong đáy mắt nàng âm thầm lưu chuyển, hai tay buông xuống âm thầm siết chặt đến mức trắng bệch.

Âm nhạc lại biến đổi, kĩ thuật nhảy múa mị hoặc tâm thần cũng thuận theo mà biến hóa, Hàn Yên cúi người xuống, nhắm mắt lại, hai tay khoanh trước ngực, một loại cảm xúc bi thương đau đớn theo đó lan tràn trong không trung. Nàng nhẹ nhàng xoay vần tay ngọc nhỏ dài, trên khuôn mặt mang một loại ý vị khẩn cầu mà không được, ý vị này làm khúc múa của nàng tràn ngập cảm tình, giống như có linh hồn vậy.

Tiếng nhạc càng ngày càng nhỏ, nàng cũng dần dần ngồi xổm xuống, co rút thành một đoàn, làm cho tâm thần mọi người bị kích động, hận không thể đem nữ tử yếu đuối trên kia mạnh mẽ ôm vào trong lồng ngực, trìu mến một phen.

Vào khúc cuối cùng, một tiếng tiếng nhạc đột nhiên vút cao, Hàn Yên chậm rãi đứng lên, nàng rốt cục mở mắt ra, đôi mắt đẹp đẽ còn mang theo một tia tuyệt vọng, một giọt nước mắt mơ hồ vương trên khóe mi, chậm rãi rơi xuống, một giọt nước mắt này, giống như rơi vào trong lòng mỗi người, dấy lên từng vòng gợn sóng.

Tiếng nhạc dừng lại, động tác múa cũng ngừng hẳn, toàn bộ lễ mừng xa hoa rơi vào tĩnh mịch. Hàn Yên hơi thở hổn hển, lặng yên lộ ra một nụ cười tuyệt mỹ, phá tan bầu không khí vốn còn đang tràn ngập bi thương. Ầm một tiếng, một tràng vỗ tay đinh tai nhức óc vang lên. Điệu múa này, đúng là khuynh thành tuyệt đại!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play