Lão giả đi rồi, mọi người đang cứng ngắc mới từ từ phục hồi tinh thần lại, bọn họ nhìn về phía Hàn Phỉ, nhưng lúc nhìn thấy dáng vẻ suy yếu của Hàn Phỉ, không có một ai mở miệng.

Bọn họ giữ yên lặng, đồng thời trong mắt còn tràn ngập mê man, tựa hồ đối với chuyện vừa phát sinh vẫn chưa kịp ứng phó, càng khỏi nói là nên ứng đối như thế nào.

Lúc này, Lâm Đình Tư tiến lên một bước, hỏi ra tiếng lòng của tất cả mọi người: "Ngài.. biết chính xác cách giải loại độc cuối cùng này sao?"

Đúng vậy, đây mới là điểm trọng yếu nhất, nếu như ông lão kia là người chính tay thi hành chất độc này, biểu hiện cường đại trắng trợn không kiêng dè của lão, mọi người đều không thể phản kháng được một chút, nhưng đồng thời, bọn họ cũng không nhịn được mà chờ mong, chờ mong Hàn Phỉ thật có thể lại một lần nữa sáng tạo ra kỳ tích.

Hàn Phỉ đang được Tần Triệt đỡ lấy, yên lặng đẩy hắn ra, trái tim Tần Triệt căng thẳng, đối diện với ánh mắt động viên của Hàn Phỉ, đành phải miễn cưỡng khắc chế kích động của mình.

Hàn Phỉ dựa vào khí lực cuối cùng chống đỡ, nàng biết rõ, lúc này một khi nàng biểu hiện ra không đủ kiên định, thì đến lúc đó, đoàn người vốn bắt đầu kinh hoàng này chỉ sẽ càng thêm hoảng loạn.

Hàn Phỉ hé miệng, chậm rãi nói: "Ta sẽ cố gắng, ta sẽ thành công."

Đây chẳng qua chỉ là tám chữ bình thường, nhưng từ trong miệng Hàn Phỉ truyền tới, tựa hồ đặc biệt làm nguời tín phục, dần dần, trên mặt các thôn dân vốn còn sót lại khủng hoảng cũng chậm rãi thanh tĩnh lại.

Trên trán Hàn Phỉ che kín mồ hôi, sau lưng nàng cũng sớm ướt đẫm, nhưng vừa rồi khi nàng đối mặt với Nghiêm trưởng lão của Vạn Cổ Cốc, đối mặt với thiên hạ đệ nhất Độc Sư mà không chút nào hoảng sợ, đã nói rõ cho tất cả mọi người biết. Nàng như vậy, không thể không khiến người tín phục.

Hàn Phỉ lại trấn định nói: "Thu xếp thật tốt cho những người này, ta đi chuẩn bị dược tài mới, chút nữa ta xem qua cho họ một lần, những người uống xong giải dược mà không có dị dạng phải lưu tâm quan sát cùng chú ý một chút, mọi người cứ dựa theo trước mà phân phối thôi, một đại phu sẽ nhìn mấy bệnh nhân, nhớ kỹ, lần này phải lưu tâm một chút, nếu có biểu hiện cùng bệnh trạng giống như những bệnh nhân kia, lập tức đưa tới bên này cho ta, mặt khác, có ai tự nhận bản thân có châm thuật không tệ không?"

Nghe thấy Hàn Phỉ hỏi, có mấy người do dự một chút, sau đó yên lặng mà giơ tay lên.

Hàn Phỉ nhìn một cái, ước tính có bốn người, trong lòng đã lên dự định, nhân tiện nói: "Bốn người các ngươi, buổi tối tới tìm ta."

Bốn người gật đầu đồng ý, đồng thời trong lòng cũng biết rõ ý tứ của Hàn Phỉ.

Hàn Phỉ chống đỡ khí lực cuối cùng, nói: "Hết thảy đều dựa theo trước mà làm, chúng ta sẽ không có chuyện gì, vì thế, mọi người giả tán đi, mang bệnh nhân trở về."



Mọi người bắt đầu tứ tán ra, từng người vội vàng, mà lưu ở tại chỗ chỉ còn dư lại mấy người Hàn Phỉ, cùng với Cừu Thanh Thư.

Khôi Nam cùng Hác lão bản đi tới, vừa nãy lúc lão giả xuất hiện, Khôi Nam liền suýt nữa xông lên, nếu không phải bị Hác lão bản kéo lại, tràng diện e là sẽ càng loạn hơn.

Hác lão bản vừa kéo tay Khôi Nam, vừa nói: "Hàn cô nương, lão giả kia là người của Vạn Cổ Cốc người sao?"

Mộc Miểu Miểu cũng lo lắng hỏi: "Người của Vạn Cổ Cốc cũng không phải là nhân vật dễ giải quyết, chúng ta làm thế nào mới tốt?"

Lưu Tam Pháo sờ sờ cái trán đầy mồ hôi, nói: "Làm sao bây giờ? Còn có thể làm sao! Chỉ có thể nhắm mắt đưa chân thôi, đổ ước đã thành lập, chúng ta không có lựa chọn nào khác."

Mọi người ngươi một lời ta một lời, nhưng chỉ có nhân vật chính là Hàn Phỉ vẫn không nói một chữ, Tần Triệt là người đầu tiên nhận ra Hàn Phỉ khác thường, gần như vào lúc nàng sắp ngã liền xông tới một lần nữa ôm lấy nàng, nhưng Tần Triệt lại phát hiện, giờ khắc này vẻ mặt Hàn Phỉ tựa hồ không đúng lắm, tròng mắt có chút phát hồng.

"Tại sao lại như vậy?"

Trong giọng nói của Tần Triệt mang theo tức giận, ngay cả cánh tay ôm Hàn Phỉ cũng có chút run rẩy. Những người còn lại nhìn thấy tình huống này lập tức quay quanh, lo lắng nhìn Hàn Phỉ.

Giờ khắc này Hàn Phỉ vẫn còn chút tỉnh tảo, nàng miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn mọi người, nói: "Đều, đều tản đi cho ta, ta, ta không sao, nghỉ ngơi một lúc thôi, các ngươi xử lý số dược tài còn lại giúp ta."

Mọi người không muốn rời đi, trạng thái hiện tại của Hàn Phỉ rõ ràng không đúng.

Hàn Phỉ thở một cái, nhìn Tần Triệt, người sau hiểu rõ, trầm mặc một hồi, nói: "Nghe theo."

Khôi Nam lập tức nói: "Không được, thuộc hạ sẽ không rời đi!"

Cừu Thanh Thư theo sát nói: "Ta cũng sẽ không rời đi!"

Những người còn lại đều gật đầu phụ họa, trong đoạn thời gian ở chung, mọi người đều đã xem Hàn Phỉ là bằng hữu, là bằng hữu sao có thể tùy ý bỏ bạn bè mà rời đi?

Hàn Phỉ nhắm mắt, không nói gì, ngược lại là Tần Triệt trực tiếp ôm Hàn Phỉ, nhảy mấy cái liền không thấy tăm hơi, lưu lại mấy người đưa mắt nhìn nhau.



Tần Triệt trực tiếp ôm Hàn Phỉ đi tới bên ngoài thôn làng, tìm được một dòng suối nhỏ, đặt Hàn Phỉ xuống một nơi tương đối sạch sẽ, sau đó quay người lại lấy khăn tay ra, nhúng vào nước suối, rồi ôn nhu lau sạch mồ hôi trân trán cho Hàn Phỉ.

Cảm giác rét lạnh kích thích khiến Hàn Phỉ hơi mở mắt ra, đối diện với ánh mắt tràn đầy lo lắng của Tần Triệt, nàng miễn cưỡng cười một cái, nói: "Chàng trực tiếp mang ta đi như vậy, bọn họ sẽ rất lo lắng."

Tần Triệt hé miệng, nói: "Nàng đang miễn cưỡng chính mình."

Hàn Phỉ đón đến, nửa khép mắt, nhẹ nhàng nói: "Ta còn có chàng."

Tần Triệt thở dài, nói: "Nàng rõ ràng không có manh mối, vì sao phải lập xuống trận đổ ước kia?"

Tất cả mọi người đều cho rằng, không, là khẳng định Hàn Phỉ nhất định có thể, nhất định có cách, nhất định sẽ sáng tạo ra kỳ tích, mới dũng cảm lập trận đổ ước này xuống như vậy.

Nhưng, chỉ có Tần Triệt biết rõ, vừa rồi hành động làm cho tất cả mọi người đều kính nể kia của Hàn Phỉ cũng không như bề ngoài, nàng đang sợ, chỉ là dùng kiêu ngạo để che dấu sự sỡ hãi của mình.

Tần Triệt hiểu hơn ai hết, Hàn Phỉ bị gọi là thần nữ, được tất cả mọi người tin tưởng là chân Thần nữ, nhưng hắn biết rõ, nàng chẳng qua chỉ là một người bình thường, nàng cũng sẽ sợ, cũng sẽ có chuyện không thể ứng phó được, có khác là nàng có thể ẩn nhẫn, cũng càng thêm dũng cảm.

Mà hắn, chính là yêu thích nàng như vậy.

Hàn Phỉ không nói gì, chỉ là dùng mặt cọ cọ vào bàn tay đang lau mồ hôi cho nàng kia, nói: "Một khi từ chỗ hi vọng trải qua tuyệt vọng thêm một lần nữa, thì những người kia sẽ vĩnh viễn đều không thể thoát ra khỏi cơn ác mộng này."

Tần Triệt bỏ khăn tay, chậm rãi vén những sợi tóc rối trên cái trán xinh đẹp của nàng ra sau gáy, nói: "Nhưng nàng mới là quan trọng nhất."

Hàn Phỉ thở dài, nói: "Là ta nợ họ."

Tần Triệt lộ ra vẻ không đồng ý, nói: "Nàng không nợ ai hết."

Hàn Phỉ cười cười, nói: "Ta không sao, chỉ hơi mệt chút thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play