Tất cả các đại phu đều vô cùng phấn chấn bắt đầu hành động, trình độ y thuật của bọn họ không phải quá mức cường đại, nhưng đối diện với mấy loại độc thông thường tồn tại đơn lẻ này, bọn họ vẫn có thể ứng đối, nhất là trong này còn có người có sở trường về dụng độc.

Mà Lưu Tam Pháo, Mộc Miểu Miểu cùng Lâm Đình Tư cũng rốt cục hiểu rõ câu nói kia của Hàn Phỉ là có ý gì, những người này không phải là mạnh nhất, nhưng một khi tập hợp lại, sẽ tạo thành một lực lượng không thể coi thường.

Mỗi người đều vô cùng bận rộn, sở trường của ngươi là ngoại dụng, sở trường của ta là chế thuốc, sở trường của ngươi là chế dược, sở trường của ta là chẩn đoán bệnh, mỗi một đại phu đều có những sở trường riêng, nhưng cũng có thể bổ sung, nhất nhất điều chế ra giải dược cho từng loại độc.

Tuy công việc bận rộn như vậy nhưng lại làm cho người ta kích động mà mừng rỡ, nhưng cùng lúc đó, vấn đề mới lại xuất hiện, cần điều phối giải dược nhiều như vậy liền đồng nghĩa với việc cần tới một số lượng dược tài khổng lồ, điểm này, gần như là không thể bù đắp.

Đỉnh núi phụ cận trong thôn cũng đã bị lục tìm qua một lần, tất cả thảo dược có thể sử dụng đều đã bị đuổi tận giết tuyệt, nhưng vẫn không thể bổ khuyết vào chỗ hổng, càng ngày càng có nhiều dược tài khan hiếm không thể tìm được, chuyện này khiến việc điều phối giải dược bị đình trệ.

Hàn Phỉ suy tư một phen, sau đó tự mình viết một phong thư.

Vào ngày thứ tư bị khuyết thiếu dược tài, lúc tất cả mọi người một lần nữa đối mặt với sự tuyệt vọng, một nhóm người đột nhiên xuất hiện ở trước thôn Hoàng Tuyền, mà Hàn Phỉ, đã tự mình đi nghênh tiếp.

Chỉ là, người xuất hiện ở trước mặt Hàn Phỉ, có chút ngoài ý muốn. Hác lão bản cùng Khôi Nam tự mình đến đây, phía sau bọn họ, là từng nhóm xe ngựa, trên xe còn đặt rất nhiều hàng hóa. Hàn Phỉ có chút không biết hình dung như thế nào, người nàng truyền tin là Khôi Nam, chỉ vì Khôi Nam cùng Khôi Chính Quân đều là một đám khô lâu, căn bản sẽ không bị tật bệnh hay trúng độc, nói cách khác, hiện tại, bọn họ mới là những người cường đại nhất trên thế giới, vì thế cũng là những người không cần lo lắng nhất, nhưng..

Hàn Phỉ trước nay chưa hề nghĩ tới, Hác lão bản sẽ đích thân theo Khôi Nam đến đây. Nàng rõ ràng đã viết trong thư, không cho phép mang người sống đến đây, nơi này quái bệnh thịnh hành, quá mức nguy hiểm.

Giờ khắc này Hác lão bản đứng ở cửa thôn, trên người mặc bộ quần áo màu tím đơn giản, tóc búi cao, cả người có vẻ cực kỳ gọn gàng nhanh nhẹn, ngược lại là thiếu đi mấy phần phong tình vạn chủng vốn có, nhiều thêm chút khí tức của nữ hiệp, đứng cùng một chỗ với Khôi Nam, lại đặc biệt xứng đôi.

Hàn Phỉ cảm giác mắt mình có chút chua xót, nàng tiến lên vài bước, nói: "Hác lão bản, sao ngươi lại tới đây?"

Hác lão bản lộ ra một nụ cười rực rỡ, vỗ vỗ hàng hóa trên xe ngựa, nói: "Ta nghe Khôi Nam nói, ngươi thiếu rất nhiều dược tài, vì thế ta liền đi cả ngày lẫn đêm mang đến, những tên khô lâu này làm sao hiểu được cách chăm sóc dược tài, nếu để những dược tài danh quý này mất đi dược tính thì phải làm sao bây giờ! Vì thế ta cũng chỉ có thể tự mình đến. Làm sao, ngươi không hoan nghênh ta hả?"



Hàn Phỉ cảm động, đột nhiên liền cười ra, tiếng cười từ từ lớn lên, trở nên sang sảng, nàng lập tức xông tới, ôm tay Hác lão bản, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn ngươi."

Trừ lời này, Hàn Phỉ không biết còn có thể nói gì để biểu đạt tâm tình của mình.

Cái gọi là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, chính là như vậy.

Khôi Nam tiến lên một bước, ngữ khí hổ thẹn nói: "Thuộc hạ không thể ngăn cản nàng ấy đến đây, là thuộc hạ không đúng."

Nghe vậy, Hác lão bản oán trách nguýt hắn một cái, nói: "Lời này của chàng là có ý gì đây? Chân ở trên người ta, ta muốn tới xem Hàn cô nương một chút, chàng cũng không cho sao?"

Đối mặt với vẻ oán trách giận hờn của nữ nhân, vẻ mặt Khôi Nam không tự nhiên quay đầu sang một phía.

Trên thực tế, nếu Khôi Nam thực sự dùng thủ đoạn cường ngạnh từ chối Hác lão bản, nàng ấy cũng tuyệt đối không thể cùng đến, chẳng qua là.. không nỡ lòng bỏ thôi.

Hàn Phỉ tự nhiên là biết rõ điểm này, chỉ là làm nàng không nghĩ tới hai người này sẽ tiến triển nhanh như thế.

Bất kể như thế nào, Hác lão bản cùng Khôi Nam xuất hiện lập tức giải quyết tình hình khẩn cấp trong thôn, từng hòm thảo dược được đặt trên xe ngựa hết thảy đều được vận chuyển vào trong thôn làng, lúc các thôn dân nhìn thấy nhiều rương dược tài như vậy, liền cảm thấy đây không phải là dược tài, mà là hi vọng sống sót của bọn họ.

Bọn họ tự động quay về Khôi Nam cùng Hác lão bản cúi người cảm tạ, nhưng, lòng biết ơn càng lớn hơn, là đối với Hàn Phỉ, bọn họ đều biết những người vận chuyển dược tài đến, liều lĩnh bất chấp nguy hiểm đến tính mạng đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi này chính là bằng hữu của Hàn cô nương.

Lúc những người dự thi nhìn thấy những dược tài danh được buộc thành từng bó vận chuyển tới đây, ánh mắt nhìn về phía Hàn Phỉ cũng đều biến đổi, trở nên ý vị sâu dài. Vị cô nương này, chỉ sợ là đại gia ngầm rồi. Xuất thủ rộng rãi như thế, có nhiều dược tài trân quý còn không phải cứ có tiền liền mua được, ý nghĩa sau đó như thế nào, tất cả mọi người hiểu rõ.



Nhưng vào lúc này, mọi người cũng không có thời gian cùng tâm sức đi tra cứu Hàn Phỉ cùng nhóm người này có quan hệ gì, bất luận mối quan hệ thế nào, thì vào lúc này cũng đều có ích, nhất định phải mau mau xử lý những chất độc này mới là điều quan trọng nhất.

Dược tài đã đủ, các đại phu lại bắt đầu bận túi bụi, mà Khôi Nam cùng thủ hạ khô lâu của hắn cũng nhân được hoan nghênh nhiệt liệt, cho dù bọn họ lớn lên có chút trì độn, còn vô cùng quỷ dị, nhưng các thôn dân lại không có nửa phần không thích.

Ngược lại khi Khôi Nam biết được đây là hậu nhân của Long Y Quân, tâm tình một lần khó chịu đến mức muốn đào một cái hố để vùi mình vào cho tỉnh táo một chút, nếu không phải vì Hác lão bản tóm chặt lấy, hắn tuyệt đối sẽ làm như vậy!

Hác lão bản đối với chuyện này cũng vô cùng bất đắc dĩ, người đàn ông này có lúc còn ấu trĩ hơn cả hài tử.

Hàn Phỉ rất hiểu tâm tình của Khôi Nam, ngay cả nàng khi biết được Long Y Quân lưu lạc tới tình trạng thê thảm như vậy, cũng cảm thấy ngột ngạt rất lâu, càng đừng nói đến Khôi Nam đã từng cùng kề vai chiến đấu với họ, tâm tình của hắn không thể tốt hơn bao nhiêu so với Hàn Phỉ.

Chỉ là tâm tình của Khôi Nam cũng không ngột ngạt bao lâu, lúc nhìn thấy Tần Triệt mang theo mặt nạ, hắn vẫn cung kính cúi đầu, hành lễ. Tần Triệt chỉ khẽ gật đầu, cũng không đáp lại, Khôi Nam cũng thức thời hiểu rõ Thần Vệ đại nhân đây là không muốn dẫn lên quá nhiều ngờ vực.

Dược tài đầy đủ, mà giải dược điều phối cũng càng lúc càng nhanh, Hác lão bản cũng không dừng lại nghỉ ngơi, mà là vén tay áo lên cùng Hàn Phỉ chiếu cố những người bị bệnh nặng, dù cho lúc nhìn thấy vết thương trên thân bọn họ, chóp mũi tràn ngập mùi tanh tưởi, cũng chỉ nhíu nhíu mày, sau đó không có bất kỳ hành vi chống cự nào.

Ánh mắt Hàn Phỉ nhìn về phía Hác lão bản cũng mang theo vẻ thưởng thức, trêu đến Hác lão bản có chút xấu hổ, nói: "Hàn cô nương, ngươi đừng nhìn ta như vậy."

Hàn Phỉ cười cười, nói: "Xem ra, vào lúc ta không biết, đã phát sinh rất nhiều chuyện."

Vẻ mặt Hác lão bản tựa hồ hơi thay đổi, sau đó vén lại mái tóc rối, nói: "Đúng là đã phát sinh rất nhiều chuyện."

Nhiều đến mức, làm nàng biến thành dáng vẻ hiện tại.

Hác lão bản thay đổi đề tài, nói: "Hàn cô nương, ta tới nơi này trừ thấy ngươi ra, còn có điều muốn nói cho ngươi biết."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play