Từng câu từng chữ Lưu Tam Pháo nói làm cho hình tượng người ở Vạn Cổ Cốc trở nên vô cùng khủng bố, Mộc Miểu Miểu lạnh run, nói: "Dựa theo lời ngươi nói, Vạn Cổ Cốc này quả thực chính là Địa Ngục.."

Lưu Tam Pháo không phủ nhận hình dung này, nói: "Địa ngục nhân gian, nói chung vị Đại Trưởng Lão này cũng không phải là kẻ tốt đẹp gì, hiện tại toàn bộ tình hình bệnh dịch bên ngoài, ta hoài nghi tám chín phần mười là Vạn Cổ Cốc giở trò, đáng tiếc là ta đã rời khỏi Vạn Cổ Cốc quá lâu, tin tức mới nhất cũng không rõ ràng."

Lưu Tam Pháo có chút ủ rũ cúi đầu, tựa hồ cảm thấy bản thân quá vô dụng.

Hàn Phỉ cười cười, nói: "Không sao, ngươi đã làm rất tốt."

Nhận được không ít tin tức hữu dụng, Hàn Phỉ thật sự phải cảm tạ tên mập, nghĩ đến lời Tần Triệt căn dặn, Hàn Phỉ lập tức nói: "Cỗ quan tài kia chúng ta không thể mở ra."

Lưu Tam Pháo kinh ngạc nói: "Vì sao? Lão đại ngài không phải là người muốn mở ra nhất sao?"

Hàn Phỉ lắc đầu, nói: "Không thể mở."

Lưu Tam Pháo không thể lý giải thái độ Hàn Phỉ vì sao chuyển biến nhanh như vậy, ngay lúc hắn còn muốn nói điều gì đó, Mộc Miểu Miểu kinh ngạc hô to: "Ảnh công tử?"

Ba người cùng nhìn sang, chỉ thấy Tần Triệt mang theo mặt nạ bình tĩnh đi tới.

Hàn Phỉ nghiêng đầu, nói: "Không phải là muốn chàng ở đó chờ ta sao?"

Tần Triệt nói khẽ: "Ta không yên lòng nàng."

Hàn Phỉ trong lòng ấm áp, nói: "Ta ở đây còn có thể xảy ra chuyện gì chứ? Có điều chàng đến cũng tốt, chàng giải thích với họ đi."

Đợi đến khi Tần Triệt trình bày lý do xong, ba người cũng hiểu rõ, Lưu Tam Pháo nói: "Kỳ thực ta cũng không đồng ý mở ra, ở trong đó ai biết ẩn giấu thứ đồ gì, nếu không cẩn thận bị chúng ta phóng xuất sẽ không hay! Đồ mà Nghiêm trưởng lão chế tác không có thứ nào hay ho cả, còn không bằng chúng ta tìm giờ lành, vùi lấp quan tài vào trong đất đi, sau đó ta sẽ sử dụng trận pháp trấn áp ngàn năm, để vật kia vĩnh viễn cũng không ra được!"

Mộc Miểu Miểu cũng đồng ý nói: "Ta cũng nghĩ như vậy, tới gần cỗ quan tài kia luôn cảm thấy trong lòng không thoải mái, không yên ổn."

Lâm Đình Tư nhìn mọi người một cái, biệt xuất một câu: "Nhưng nếu không mở ra nhìn, chúng ta còn có thể có cách gì?"



Một câu nói này lập tức liền làm bầu không khí yên tĩnh lại.

Đúng vậy a, một khi chôn cái quan tài này, thì manh mối cũng gián đoạn, bọn họ còn chưa tìm được cách giải quyết bệnh dịch.

Hàn Phỉ đứng lên, nói: "Tập trung tất cả thôn dân lại đây."

Tần Triệt hỏi: "Nàng muốn làm cái gì?"

Hàn Phỉ tự nhiên nói: "Nếu như hết thảy đều không có mục tiêu, vậy thì bắt đầu từ chỗ sơ khai nhất, đem tất cả mọi chuyện trở lại trạng thái nguyên bản, độc trong người bọn họ, có bệnh, vậy thì chúng ta liền khám bệnh."

Đúng vậy, ở đây xuất hiện quá nhiều thứ kì quái, làm cho Hàn Phỉ lơ là một điểm, nàng nghĩ quá nhiều, nhưng nàng lại quên mất một chuyện quan trọng.

Bọn họ là đại phu, là y sư, bọn họ nên làm đúng bản chức đó là khám chữa bệnh, chính là chữa trị cho người bệnh, mà không phải là ở đây truy tra độc là ai hạ, người kia lợi hại đến mức nào, sử dụng cách thức phức tạp ra sao, những điều này đều không phải là trọng điểm, mà đã dời đi lực chú ý của họ.

Hàn Phỉ không thể không cảm thán bản thân ngay từ đầu đã đi lệch khỏi quỹ tích.

Rất nhanh, Cừu Thanh Thư đáp ứng theo yêu cầu của Hàn Phỉ, tập trung tất cả thôn dân lại, ở trong khu đất trống của thôn, ngay cả những người dự thi cũng tụ tập lại, Hàn Phỉ cùng Cừu Thanh Thư đứng ở chính giữa, trước tiên nói: "Bắt đầu từ bây giờ, tất cả các thôn dân gần ba mươi tuổi tuổi thì đứng ra."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không có động tác nào.

Cừu Thanh Thư lên tiếng nhắc: "Nhanh! Nghe theo!"

Các thôn dân lập tức làm theo, những người gần ba mươi tuổi đi ra từ trong đám người, Cừu Thanh Thư nhìn kỹ một chút, không để sót, quay về Hàn Phỉ nói: "Chính là những người này, còn có một vài người bệnh đã nặng, nằm ở nhà."

Hàn Phỉ gật đầu, sau đó nhìn về phía những người dự thi kia, nói: "Mỗi người các ngươi phụ trách ba bệnh nhân, trông coi kĩ càng, bắt mạch bát cứ lúc nào, nhớ kỹ tất cả các hiện tượng không bình thường hoặc những chỗ cần phải chú ý, đều cẩn thận ghi chép lại."

Có người không hiểu, nói: "Đây là tại sao? Chúng ta ngay cả nguyên nhân bọn họ sinh bệnh cũng không tìm ra, làm sao chữa bệnh?"



"Chúng ta cũng đã bắt mạch vô số lần, nhưng mỗi một lần cũng không nhìn ra chỗ nào bất thường."

"Làm như vậy có ích lợi gì sao?"

Vẻ mặt Hàn Phỉ bình tĩnh, nói: "Căn bản không có cái gọi là nguyên nhân sinh bệnh, nguyên nhân bệnh này chỉ là đáp án chúng ta muốn tìm ra thôi, nhưng, đây không phải là đáp án duy nhất, thể chất mỗi người không giống nhau, độc tính phát tác sẽ có chỗ không giống, ta cũng cần các ngươi tìm ra, chính là chỗ không giống nhỏ bé này."

Mọi người chăm chú lắng nghe.

Thanh âm Hàn Phỉ không lớn, nhưng lan truyền đến tai mỗi người vô cùng rõ ràng.

"Thời gian của chúng ta không còn nhiều, ba ngày, ta muốn các ngươi tìm kiếm trong ba ngày, bất kỳ dấu hiệu khác thường nhỏ bé nào cũng không thể bỏ qua, chỉ cần tìm được một điểm, thì có thể đột phá độc dược này."

Rõ ràng không có lời nói hùng hồn nào, nhưng lại kéo cao tâm tình của mọi người, những người dự thi tự động tự giác bắt đầu chọn bệnh nhân mình muốn chẩn đoán bệnh, sau đó bắt đầu quan sát ghi chép như Hàn Phỉ nói.

Mà Hàn Phỉ, tự mình chạy đến tận nhà những bệnh nhân nặng, nhất nhất giúp bọn họ cắt chỗ da thịt bị hư thối, giảm bớt thống khổ cho bọn họ, cuối cùng nàng đứng ở bên cạnh trượng phu của Mai di, cũng là bệnh nhân đầu tiên nàng tiếp xúc.

Tiểu Minh cũng lưu ở trong nhà Mai di, làm bạn với tiểu nữ hài, lúc này, ánh mắt Tiểu Minh đã không còn vẻ chống cự, hắn nhìn tận mắt những đại phu này là thật tâm vì thôn bọn họ mà bận trước bận sau, ngày ấy lúc đang tìm kiếm giải dược của hồng quán cỏ, tất cả thôn dân cũng nhìn thấy, những đại phu cao cao tại thượng trước đây, hiện tại toàn thân bẩn thỉu cũng mặc kệ, cuối cùng tìm được giải dược.

Toàn bộ người trong thôn cũng hiểu rõ, những người này không giống đám người trước đây, biết đâu bọn họ thật sự có thể giải cứu bọn họ, không, dù cho cuối cùng vẫn là thất bại, bọn họ cũng sẽ không trách cứ, còn cảm thấy hổ thẹn vì liên lụy bọn họ.

Thay đổi, từng chút một biểu hiện ra ngoài.

Hàn Phỉ cũng không có thả lỏng chính mình, nàng và những người dự thi kia giống nhau, không ngủ không nghỉ lưu ý những bệnh nhân nặng, thậm chí vì nàng có thể chăm sóc tốt hơn, thân nhân những bệnh nhân kia chủ động đem người bệnh tới đặt ở cùng một chỗ, mà nhà Mai di cũng bị thay đổi một phen, kê them vài chiếc giường, những người kia cũng nằm ở nơi đó, mà mùi thịt hư thối trong phòng cũng vì vậy càng đậm đặc hơn, lại càng thêm buồn nôn.

Từng đại phu tới gần báo cáo đều bị mùi vị bên trong hun cho phát hoảng, cũng càng thêm khâm phục một cô nương như Hàn Phỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng, một chút bất mãn trong lòng cũng không cánh mà bay.

Cường giả chân chính cũng đủ làm người kính nể.

Mà hai người Lưu Tam Pháo cùng Lâm Đình Tư mang theo mấy thôn dân, tìm một nơi mà hắn thấy thích hợp nhất, có phong thủy tốt nhất, đào một cái hố, chôn cái quan tài kia vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play