Hàn Phỉ nhanh chóng nghĩ một hồi, nói: "Tình hình Côn Bằng ra sao?"
Vẻ mặt của Tần Triệt có chút thả lỏng, nói: "Tình hình của Côn Bằng cho
đến trước mắt là tốt nhất, khu vực có vị trí lạnh lẽo, những nơi phát
bệnh cũng chỉ có ít người ở mấy thành trấn, thương vong cũng không lớn."
Hàn Phỉ đột nhiên nói: "Vậy Minh Quốc thì sao?"
Tần Triệt đột nhiên yên tĩnh lại.
Hàn Phỉ híp mắt, nói: "Có phải là không có ai bị bệnh?"
Tần Triệt lắc đầu, nói: "Không, dựa theo tình báo, bệnh dịch ở Minh
Quốc cũng có, nhưng chỉ chỉ tồn tại ở biên giới với các nước lân cận, mà những thành trấn cũng không phát hiện. Trừ.."
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, nói: "Ta hiểu rồi, đây căn bản không phải là thiên tai, mà là nhân họa."
Tần Triệt thở dài một hơi, nói: "Chúng ta đã xem thường chúng."
Hàn Phỉ khẽ cắn răng, nói: "Vạn Cổ Cốc!"
Nếu như tất cả những gì Tần Triệt nói đều là thật, vậy kẻ đáng bị hoài nghi nhất, chính là Vạn Cổ Cốc.
Vạn Cổ Cốc một mực ẩn thế căn bản cũng không phải là đang khôi phục
nguyên khí, mà ngay từ đầu đã âm mưu làm ra một chuyện khiến cả thế gian khiếp sợ, phạm vi bạo phát bệnh dịch lớn như vậy, nếu nói là trùng hợp, Hàn Phỉ tuyệt đối không tin, vậy chỉ có thể là do người làm, vai trò
của Vạn Cổ Cốc trong này không cần nghĩ cũng có thể thấy được.
Vạn Cổ Cốc, đến cùng là đang mưu đồ cái gì?
Hàn Phỉ cắn môi dưới, nói: "Mọi người thì sao?"
Mọi người ở đây, tất nhiên là mấy nhánh quân còn lại.
Tần Triệt thấy Hàn Phỉ hỏi đến, lại không trả lời ngay, ngay cả ánh mắt đều không có nhìn về phía nàng, tựa hồ có hơi né tránh.
Trong lòng Hàn Phỉ đau xót, đột nhiên nắm lấy cánh tay Tần Triệt, hỏi:
"Nói cho ta biết! Nhìn vào mắt ta, nói cho ta biết đi! Không phải đúng
không, đúng không?"
Tần Triệt động viên nói: "Nàng chớ suy nghĩ lung tung, Thủy Vân, Khôi
Chính, Ngu Tường, cùng một phần Hạ Hầu vẫn mạnh khỏe, tạm thời chưa
xuất hiện người tử vong."
Tay Hàn Phỉ càng thêm dùng lực, nói: "Nhưng.. đã có người bị lây bệnh, đúng không?"
Tần Triệt trầm mặc một hồi, dưới ánh mắt chấp nhất của Hàn Phỉ cuối cùng vẫn chậm rãi nói: "Trước đây không lâu, đã xuất hiện người mắc bệnh
dịch."
Thời khắc này, Hàn Phỉ cảm giác đất quay cuồng, ngay cả bước chân cũng không vững, nếu không phải được Tần Triệt đỡ lấy thì tuyệt đối đã té
ngã.
Hơi thở của nàng trầm trọng, nhắm mắt, thanh âm khàn khàn nói: "Tình huống rất tồi tệ sao?"
"Không, đang ở thời kì đầu, tạm thời không lo."
"Bệnh phát sẽ là ra sao?"
"Toàn thân mụn mủ bọc đầu đen, ngứa ngáy, người sẽ cào rách da, hủ thối mà chết."
Tình hình như vậy, giống như đúc với thôn Hoàng Tuyền, chỉ khác là thôn
dân thôn Hoàng Tuyền kéo dài đến ba mươi tuổi mới bệnh phát, mà người
bên ngoài, chỉ có ba tháng ngắn ngủi, điểm này Tần Triệt không hề nói
ra.
Tình hình này đã chính thức nghiệm chứng từng lời Hàn Phỉ đã từng nói
kia, lưu lại thôn làng, mới là chỗ an toàn hơn cả, ra ngoài, chỉ có
đường chết, vậy là nơi vốn bị người đời tránh không kịp, nay lại trở
thành nơi tương đối an toàn hiện nay, thật là trào phúng biết bao!
"Chu kì phát bệnh cho đến khi tử vong là bao lâu?"
Cuối cùng, Hàn Phỉ vẫn hỏi ra vấn đề mà Tần Triệt không muốn nói nhất.
"Tần Triệt, đừng giấu ta." Thấy hắn không trả lời, Hàn Phỉ đầy mặt chấp nhất nhìn hắn.
"Ba tháng."
"Vậy bọn họ phát bệnh đã bao lâu?"
"Một tháng dư."
Hàn Phỉ ngẩn ra, như vậy là chỉ còn hơn một tháng. Thời khắc này, Hàn Phỉ đột nhiên có chút sợ hãi.
Nàng buông cánh tay Tần Triệt ra, khép mắt, nói: "Nơi này là ngọn ngòn truyền bệnh sao?"
Tần Triệt gian nan gật đầu, sau đó nói: "Nàng muốn rời đi sao?"
Hàn Phỉ cười khổ một tiếng, nói: "Rời đi? Rời đi nơi nào? Bọn họ đều là
thủ hạ của ta, từng theo ta vào sinh ra tử, ta ngay cả đời sau của họ
còn không thể bảo hộ được, vậy một đời của ta, đều phải hổ thẹn."
Tần Triệt thở dài nói: "Ta biết là nàng sẽ trả lời như vậy."
Hàn Phỉ quay đầu nhìn về phía cái quan tài kia, nói: "Vừa rồi, vì sao chàng lại ngăn cản ta?"
Vẻ mặt Tần Triệt tự nhiên nói: "Ta nhận được tin tức, cỗ quan tài kia
không thể mở ra, một khi mở ra, vây Long Y Quân ở nơi này liền sẽ chết
trong khoảnh khắc, tình hình bệnh dịch cũng sẽ khuếch tán trong phạm vi
lớn nhất."
Hàn Phỉ không nghi ngờ gì, bỏ đi ham muốn mãnh liệt muốn mở quan tài ra, hiện tại toàn bộ lực chú ý của nàng đếu đặt ở chỗ làm thế nào giải
quyết được bệnh dịch.
Chỉ là nếu muốn phá giải chất độc này, dựa theo lời Lưu Tam Pháo từng
nói, phải mở quan tài, nhìn đồ vật bên trong là cái gì mà có thể ảnh
hưởng đến toàn bộ thôn làng, nhưng lời nói của Tần Triệt lại cảnh báo
nàng, sau khi mở quan tài ra, tình hình sẽ triệt để mất khống chế, càng
thêm khó giải quyết. Chuyện như thế này, giống như là rơi vào một vòng
tuần hoàn chết vậy, căn bản không có bất kỳ cách giải quyết nào cả.
Đầu Hàn Phỉ đau như búa bổ, tất cả mọi chuyện đều loạn tung cả lên,
nàng lại không thể nghĩ ra con đường, một con đường có thể mở ra tất cả lối thoát.
Đúng lúc này, một bàn tay lớn đặt trên đầu nàng, nhẹ nhàng xoa bóp, nói: "Đừng bức bách bản thân đến mức độ như vậy."
Hàn Phỉ ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Tần Triệt, cười khổ một
tiếng, nói: "Xưa nay ta nay chưa hề nghĩ tới, sẽ có một ngày, tính mạng
của mọi người đều nằm trong tay ta."
Tần Triệt ôm Hàn Phỉ vào trong lồng ngực, động tác cũng không mạnh, ôn
nhu ấm áp, khiến trái tim vốn nhấc lên cao của Hàn Phỉ tựa hồ cũng an ổn một chút.
"Đây không phải là lỗi của nàng, nàng đứng đem tất cả mọi chuyện buộc trên người mình."
Hàn Phỉ hít thật sâu khí tức trên người hắn, nói: "A Linh."
Chỉ lúc Hàn Phỉ mỏi mệt, mới gọi hắn bằng cái tên này. Tần Triệt biết rõ điểm này, vì thế càng thêm đau lòng.
"Ta ở đây."
"Ma Tộc.. E là muốn xuất hiện."
Hai chữ này, gần như ngay lập tức biến cảm giác ôn nhu giữa hai người thành nghiêm túc.
Tần Triệt buông tay ra, chuyển thành ấn lại bả vai nàng, hai người đối diện, nói: "Sao nàng lại biết?"
Hàn Phỉ lắc đầu một cái, nói: "Ta không biết, chỉ là.. trực giác nói cho ta biết, những quái vật ngàn năm trước bị chúng ta đánh đuổi kia, sợ là muốn quay đầu trở lại."
"Đừng đoán mò."
Nụ cười của Hàn Phỉ càng lúc càng cay đắng, nói: "Nếu như có thể, ta
cũng hi vọng tất cả những thứ này, đều là ta suy nghĩ lung tung, nhưng
lần này, ta tuyệt không cho phép lịch sử tái diễn lần nữa, ta sẽ không
trơ mắt nhìn bọn họ chết đi nữa đâu."
Nói xong câu đó, Hàn Phỉ đẩy Tần Triệt ra, ở trước mặt hắn, nàng đều
không nhịn được mà muốn nghỉ ngơi, nhưng hiện tại nàng không có tư cách ngừng lại, nàng xoay người, nói: "Ta đi tìm tên mập, có một số việc
cần hỏi hắn, chàng ở nơi này chờ ta một chút."
Tần Triệt gật đầu.
Hàn Phỉ cứ như vậy rời đi.
Mà khi thân ảnh nàng triệt để biến mất, Tần Triệt chậm rãi xoay người, đối mặt với cỗ quan tài kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT