Lưu Tam Pháo nghiêm mặt, nói: "Ngài đây là muốn ta làm cái gì?"
Hàn Phỉ phủ nhận nói: "Ta cũng chưa nói gì."
Lưu Tam Pháo run run một thân thịt mỡ, nói: "Ánh mắt vừa rồi của ngài, ta còn không hiểu sao!"
Hàn Phỉ không nhịn được cười cười, đưa tay vỗ vỗ bờ vai dày rộng của tên mập, nói: "Đi thôi, có một số việc cần ngươi hỗ trợ."
Lưu Tam Pháo có chút không tình nguyện, nói: "Ngài lợi hại như vậy sao
còn cần ta hỗ trợ đây, hơn nữa ngài xem Mộc cô nương cùng Lâm công tử
mới là nhân tài a, ngài nên tìm bọn họ hỗ trợ mới đúng!"
Hàn Phỉ thu lại nụ cười, nhàn nhạt nói: "Ngươi không tình nguyện sao?
Con người của ta luôn luôn không thích miễn cưỡng người khác, nếu ngươi
không tình nguyện vậy thì quên đi, ngươi đi đi."
Hàn Phỉ vừa dứt lời, Lưu Tam Pháo liền mặt mày hớn hở, lúc đang muốn cáo từ, lại cảm giác được sau lưng mình phát lạnh, toàn thân nổi cả da gà,
hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đôi híp híp đang thăm thẳm nhìn hắn.
Lưu Tam Pháo lập tức nói: "Ngài nói! Chỉ cần ta có thể làm được nhất
định sẽ nghĩa bất dung từ! Chỉ chờ cô nương ngài dặn dò, Lưu Tam Pháo ta không chối từ!"
Hàn Phỉ lộ ra vẻ vui mừng, nói: "Thế mới đúng chứ, tên mập a, ta biết
ngươi nhất định là người đáng tin, sau này nhất định sẽ có tiền đồ!"
Lưu Tam Pháo lộ ra một nụ cười hết sức khó coi lại lúng túng, ánh mắt
thỉnh thoảng hướng về Cừu Thanh Thư nhìn sang, vừa rồi cảm giác uy hiếp
mãnh chính là từ trên người hắn truyền đến. Lưu Tam Pháo có chút bi
phẫn, đời này của hắn đã bị người uy hiếp vô số lần! Làm sao? Tên mập là dễ bắt nạt à! Tên mập sẽ không có nhân quyền à! Tên mập liền muốn mặc
người chém giết sao!
Được rồi.. Tên mập quả thực là muốn.. Lưu Tam Pháo từng tầng thở dài.
Hàn Phỉ nhìn phản ứng của hắn, vui mừng, dùng lực vỗ lưng hắn, nói:
"Đừng dùng vẻ mặt như vậy, cũng không phải muốn ngươi làm chuyện gì khó
khăn, cùng đi theo đi."
Nói xong, Hàn Phỉ đi trước, Lưu Tam Pháo không thể làm gì khác hơn là
bất đắc dĩ theo sau lưng, Cừu Thanh Thư lại càng là một đường nhanh
chóng đuổi tới.
Hàn Phỉ hỏi thăm qua Cừu Thanh Thư, toàn bộ người trong thôn sắp đến
thời hạn tử vong, mà người sắp đến đại nạn ba mươi tuổi nhanh nhất cũng
chính là cha của bé gái kia.
Nhà tiểu nữ hài ở cuối thôn, Hàn Phỉ đi tới trước gian phòng lung la
lung lay, lúc đứng ở cửa, Hàn Phỉ gần như có cảm giác cái phòng này đã
sắp sụp xuống, căn bản là không nên để cho người ở.
Thấy thế, Cừu Thanh Thư thở dài, nói: "Bởi vì nguyền rủa này, mọi người
cũng không có còn tâm sức đi làm lụng, qua một ngày là ít đi một ngày,
đấu chí của con người cũng không có, chỉ có thể được chăng hay chớ như
vậy, dù sao cũng chỉ có ba mươi năm thọ mệnh."
Hàn Phỉ trầm mặc.
Lưu Tam Phảo đứng ở phía sau vốn đầy mặt đau khổ, sau khi nghe thấy câu
nói này cũng lộ ra ánh mắt vô cùng đồng tình. Dù là ai từ lúc đời đã
biết bản thân nhất định chỉ có thể sống đến ba mươi năm thì cũng sẽ
không thể tích cực vượt qua.
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, nói: "Đi thôi."
Nàng nhấc chân đi vào trong gian nhà xiêu vẹo kia, còn chưa tới gần đã
nghe thấy bên trong truyền đến từng trận tiếng ho khan, cùng với tiếng
khóc ngột ngạt, động tác chuẩn bị gõ cửa của Hàn Phỉ dừng lại, mà cửa
lúc này cũng bị đẩy ra, một người phụ nữ mặc y phục tràn đầy miếng vá
đầy mặt nước mắt đi ra, nhưng không thấy mấy người Hàn Phỉ.
Phụ nhân vội vã lau sạch nước mắt, nói: "Các ngươi là ai?"
Lúc này Cừu Thanh Thư đứng ra, nói: "Mai Tử, bọn họ là đại phu, tới xem cho lão Lý một chút."
Sau khi phụ nhân nhìn thấy Cừu Thanh Thư con mắt càng đỏ, nước mắt lại
thi nhau rơi xuống, nói: "Đại phu? Đại phu còn có tác dụng sao? Nếu có
tác dụng thì sẽ không phải chết nhiều người như vậy, ta van cầu các
ngươi, đừng cứ cho chúng ta hi vọng rồi lại cướp đi, ta thà rằng ngay từ đầu liền không có!"
Cừu Thanh Thư á khẩu không trả lời được, hắn không thể phản bác, những
chuyện này trải qua nhiều lắm, đều sẽ có phản ứng như vậy, tựa hồ so với hi vọng rồi lại phải tuyệt vọng, còn không bằng ngay từ đầu đừng ôm hi
vọng làm gì.
Lúc này, từ phía sau lưng người phụ nữ xuất hiện một bóng người nhỏ bé,
chính là bé gái mọi người đã gặp lúc trước, lúc tiểu nữ hài nhìn thấy
Hàn Phỉ, con mắt cũng sáng lên, sau khi chen ra liền nhào lên ôm lấy
chân Hàn Phỉ, cấp thiết nói: "Đại tỷ tỷ, đại tỷ tỷ, tỷ tới rồi! Tỷ là
tới cứu phụ thân của muội sao?"
Hàn Phỉ cúi người xuống, nghiêm túc nói: "Ừ, ta là tới cứu người."
Tiểu nữ hài lập tức quay đầu lại, ước ao nói: "Nương, đại tỷ tỷ đến, phụ thân có thể cứu! Phụ thân sẽ không chết!"
Phụ nữ đưa tay cứng rắn lôi tiểu nữ hài trở về, ngữ khí nghiêm túc nói:
"Ta đã nói với con cái gì? Không nên tin lời người lạ nói! Sao con lại
không nghe đây? Con muốn làm mẫu thân tức chết đúng không!"
Tiểu nữ hài lập tức bị hù đến, giống như không hiểu vì sao mẫu thân lại
đột nhiên trở nên hung ác, đáng sợ như vậy, nàng yếu yếu nói: "Không
phải, nhưng con không muốn phụ thân chết, đại tỷ tỷ là đại phu, nàng có thể cứu.."
Tiểu nữ hài còn chưa nói sau, phụ nhân đã nâng tay lên, tựa hồ muốn
mạnh mẽ giáo huấn nữ nhi của mình, nhưng bàn tay nàng còn chưa xuống
hạ xuống, đã bị tóm lấy ở giữa không trung.
Phụ nhân ngẩng đầu lên nhìn về phía Hàn Phỉ, nhưng đối diện với cặp mắt tràn đầy băng lãnh, nàng sửng sốt.
Hàn Phỉ cầm lấy tay người phụ nữ, từng chữ từng câu nói: "Tiểu hài tử là vô tội, ngươi không nên động thủ."
Phụ nhân lập tức giống như tan hô to: "Ngươi thì biết cái gì! Đều là tại các ngươi, lần lượt xuất hiện, cái gì cũng không thể làm, các ngươi chỉ khiến cuộc sống của chúng ta trở nên càng thêm gay go!"
Hàn Phỉ nói thẳng: "Còn có cái gì đáng sợ hơn so với tử vong sao?"
Phụ nhân nhất thời nghẹn lời.
Hàn Phỉ mạnh mẽ buông tay nàng ra, nói: "Nếu như ngươi không muốn có
một ngày, hài tử của ngươi cũng phải chịu đựng loại tuyệt vọng này, cũng phải đau đớn rên siết như vậy, cũng phải chịu cảnh toàn thân thối rữa
thống khổ mà chết đi, thì hiện tại, liền tránh ra cho ta."
Nếu như nói, bất kỳ lời nói nào cũng đều không thể khiến người phụ nữ bỏ cái thành kiến này xuống, thì chỉ có câu nói này là một ngoại lệ.
Lời của Hàn Phỉ gần như đã đâm vào nơi mềm mại nhất trong lòng nàng,
nàng sững sờ cúi đầu, nhìn về phía nữ nhi bé bỏng, nghĩ đến trượng phu
đang thống khổ kêu rên trong phòng, nhất thời, nàng cũng lại không kềm
được, ôm chặt lấy hài tử, yên lặng mà rơi lệ.
Hàn Phỉ thở dài, nói: "Nếu như con bé là con của ngươi, thì ngươi không
nên từ bỏ bất kỳ một tia hi vọng nào, bất luận ngươi đã trải qua bao
nhiêu lần thất vọng cùng tuyệt vọng."
Cuối cùng, người phụ nữ chậm rãi tránh thân thể ra, đây như một hành động thỏa hiệp, một hành động nhận mệnh.
Lưu Tam Pháo đứng ở sau lưng Hàn Phỉ không thể không ở trong lòng giơ
lên một ngón tay cái, hay lắm, hắn chưa bao giờ từng thấy có người có
thể bắt bí được nhược điểm của người khác như thế, công phu miệng lưỡi
này so với hắn còn lợi hại hơn!
Có điều Lưu Tam Pháo cũng biết, đứa bé mới là nhược điểm lớn nhất của
một người mẹ, bằng không hôm nay bọn họ đúng là không thể vào được
phòng này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT