Tâm tình của mỗi người dự thi cũng không quá tốt, thậm chí là vô cùng ngột ngạt, thôn làng tràn ngập trong bầu không khí bi ai, ngay cả hít thở cũng cảm thấy nặng nề, trên mặt những thôn dân kia căn bản cũng không còn mấy thịt, chỉ có hài tử nhìn tốt hơn một chút, còn có thể trừng đôi mắt tròn vo hiếu kỳ nhìn bọn họ.

Các thôn dân thôn Hoàng Tuyền từ nhỏ lớn lên trong thôn, trong ba mươi năm cuộc sống ngắn ngủi, bọn họ cần không ngừng sinh đẻ để duy trì người trong thôn, vì thế nhất định bọn họ không thể rời khỏi thôn này, cũng không muốn chết thảm ở bên ngoài, vậy thì ngay cả người tế lễ cho họ cũng không có, vì thế những hài tử này chưa bao giờ từng thấy người bên ngoài, liền cứ vậy hiếu kì nhìn bọn họ.

Bởi vì tật bệnh, thôn này nghèo đến kịch liệt, ngay cả phòng ở cũng không có mấy cái là hoàn hảo, tường nhà đều là đông một khối tây một khối không hoàn chỉnh, miễn cưỡng dùng bùn đất trát lên, có một chỗ để che gió tránh mưa, thôn dân đang đi lại cũng rất gầy yếu, đói rách trong một thời gian dài khiến sắc mặt họ tự nhiên đều là không dễ nhìn, gầy trơ cả xương, tư thế đi cũng khá là quái dị.

Lưu Tam Pháo dùng hết khí lực hóp cái bụng lớn của mình, hận không thể thu sạch cái bụng to lại, ở một nơi toàn những người gầy trơ cả xương, một tên mập mạp cùng một thân thịt mỡ của hắn có vẻ hoàn toàn không hợp, hắn thậm chí còn mẫn cảm nhận ra được có người nhìn hắn với ánh mắt mang theo dục vọng như nhìn thấy đồ ăn vậy, điều này làm hắn không tự chủ được run rẩy một hồi.

Hàn Phỉ nhìn thấy tư thế đi của Lưu Tam Pháo vô cùng vặn vẹo, nói: "Tên mập, ngươi làm cái gì vậy?"

Vẻ mặt Lưu Tam Pháo như đưa đám, nói: "Bọn họ cũng quá gầy đi! Ngươi không phát hiện ra ánh mắt bọn họ nhìn ta đều không có ý tốt à! Còn thiếu điều đem ta xem ta là thịt ba chỉ thôi đấy!"

Hàn Phỉ không nhịn được, phì cười ra tiếng, những người còn lại sau khi nghe cũng nhịn không được.

Lưu Tam Pháo vỗ vỗ bụng mình, nói: "Các ngươi cười cái gì! Chẳng lẽ không đúng sao! Trái tim của ta đang đập thùm thụp đây này, chỉ sợ bọn họ xông lại a! Các ngươi nhớ phải bảo vệ tốt cho ta a!"

Bầu không khí trong đội ngũ vốn có chút ngột ngạt cũng bị mấy câu nói của tên mập xua tan, dần dần, trên mặt cũng bình tĩnh một chút.

Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, nói: "Tên mập, bọn họ không có hứng thú với thân thể thịt mỡ này của ngươi đâu, nhưng mà sau này vẫn nên bớt mập một chút đi!"

Lưu Tam Pháo rên một tiếng, giống như vô cùng yêu thích một thân thịt mỡ của mình vậy, tự động coi câu nói của Hàn Phỉ như gió thổi bên tai.

Đang lúc này, một bóng người nho nhỏ xuất hiện trước mặt bọn họ, nói đúng hơn, là cản đường đi của họ, Hàn Phỉ cúi đầu, là một tiểu nữ hài buộc hai bím tóc, trên khuôn mặt bẩn thỉu còn vẻ non nớt ngây thơ, đôi mắt to cũng đặc biệt có thần, tiểu nữ hài cũng đang nhìn Hàn Phỉ, nói: "Đại tỷ tỷ, các ngươi là ai?"



Hàn Phỉ ngồi xổm xuống, nhìn tiểu nữ hài, nói: "Chúng ta là người tới cứu các ngươi."

Đôi mắt tiểu nữ hài càng sáng hơn, đó là một ánh mắt không chút bị tuyệt vọng.

"Thật sao? Các ngươi là đại phu sao?"

Hàn Phỉ vừa định nói chuyện, đã thấy Lưu Tam Pháo lập tức chen lại đây, cười đến ngũ quan cũng nhăn thành một đống, nói: "Đúng vậy, chúng ta đều là đại phu, chúng ta rất lợi hại, nhất định sẽ cứu được các ngươi!"

Tiểu nữ hài bị gương mặt cười như hoa cúc kia của tên mập dọa cho phát sợ, co lại bên cạnh Hàn Phỉ, nhưng nghe thấy tên mập nói, nàng vẫn kiên cường hỏi: "Thật, thật sao? Các ngươi rất lợi hại phải không? Vậy, vậy ngươi có thể mau tới cứu cha ta không? Cha ta rất đau!"

Nói xong, tiểu nữ hài kéo kéo tay Hàn Phỉ, ánh mắt tràn ngập cầu mong nhìn nàng.

Hàn Phỉ bị ánh mắt hồn nhiên non nớt như vậy nhìn chăm chú, chỉ cảm thấy trái tim có chút mềm mại, nàng còn chưa kịp nói gì, liền cảm nhận có dị dạng, đột nhiên đưa tay, năm ngón tay mở ra, lập tức liền tóm được một viên đá đang bay về phía nàng.

Người ném hòn đá cũng không ngờ Hàn Phỉ có thể trực tiếp tóm được viên đá, có chút hoảng sợ, nhưng vẫn lớn tiếng nói: "Miểu Miểu, muội đừng tin bọn họ! Đều là lũ lừa đảo! Bọn họ đều là lũ lừa đảo! Bọn họ căn bản không đến cứu chúng ta! Đuổi bọn họ ra khỏi thôn làng đi!"

Tiểu nữ hài la lớn: "Tiểu Minh, không cho phép ném đá bừa bãi! Như vậy không đúng đâu!"

Thì ra, người ném hòn đá về phía Hàn Phỉ là một thiếu nên gầy yếu, mặc một thân y phục vá víu, nhưng tinh thần rất tốt, chỉ dựa vào việc hắn có thể ném được viên đá về phía Hàn Phỉ là có thể nhìn ra được.

Hàn Phỉ nắm được viên đá, cũng không hề tức giận, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn thiếu niên kia, thiếu niên bị ánh mắt như vậy nhìn, cảm thấy lạnh cả tim, cũng không dám ném viên đá còn lại trong tay qua nữa.

Mộc Miểu Miểu cùng Lâm Đình Tư thấy có hài tử không khách khí mà ném đá như thế, cũng có chút tức giận.

"Ngươi, đứa bé này sao lại không có một chút lễ phép nào như thế! Tùy tùy tiện tiện ném đá rất nguy hiểm, ngươi không biết sao!" Lâm Đình Tư chỉ trích nói.



Nào biết, thiếu niên không có chút hối cải nào, trái lại sắc mặt càng thêm phẫn nộ nói: "Ta nói không sai! Các ngươi căn bản là không thể làm được gì! Đừng cho chúng ta hi vọng! Mau cút ra khỏi thôn của chúng ta đi! Đừng có làm bẩn chỗ này của chúng ta!"

Hàn Phỉ ngăn cản Lâm Đình Tư muốn lên tiếng, nói: "Chúng ta là đại phu."

Nàng chỉ nói một câu như vậy.

Cơn tức của thiếu niên thoáng giảm đi một ít, nhưng ngữ khí vẫn cứng ngắc như cũ, nói: "Đại phu? Đại phu thì thế nào, đại phu không phải cũng chết sao, chỉ là nhiều thêm một bộ quan tài mà thôi, các ngươi tới cũng vô dụng, đi nhanh một chút! Miểu Miểu, trở về, không nên trộn lẫn một chỗ với bọn họ!"

Tiểu nữ hài lắc đầu một cái, đôi mắt hồng hồng, khóc nói: "Tiểu Minh ca, cha ta rất đau, ta, ta không muốn phụ thân chết, ô ô ô, ta không muốn phụ thân chết, bọn họ có thể cứu phụ thân! Tỷ tỷ này nói có thể!"

Bàn tay tiểu nữ hài cầm lấy tay áo Hàn Phỉ càng thêm dùng lực, đôi mắt to mang theo nước mắt nhìn nàng, mãi đến tận lúc nhìn thấy Hàn Phỉ nghiêm túc gật đầu mới từ từ nở nụ cười.

Thiếu niên thấy không thể kêu tiểu nữ hài trở về, siết chặt nắm đấm, nói: "Miểu Miểu, không phải ta đã nói cho muội nghe rồi sao, không có tác dụng gì đâu, mọi người đều sẽ chết, chết sớm một chút, cũng là một loại giải thoát, ngươi ngoan một chút, đừng mang những người xa lạ này về."

Dù hắn nói thế nào tiểu nữ hài cũng không buông tay, cứ như vậy giằng co.

Những người còn lại hơi mất kiên nhẫn, cảm thấy thiếu niên này chính là chướng mắt bọn họ, cảm thấy bọn họ vô dụng, nhân tiện nói: "Nếu như không có chúng ta đến cứu giúp các ngươi, thì thôn này càng không có hi vọng!"

"Đúng rồi! Còn chưa chỉ đường! Lằng nhằng làm lỡ thời gian, các ngươi liền sống ít đi mấy ngày đấy!"

"Chúng ta cũng không phải là đại phu bình thường, chúng ta đều là những người muốn trở thành Y Thánh, tất nhiên là không cùng một trình độ với những đại phu trước kia! Chúng ta lợi hại hơn họ a!"

"Đúng rồi! Các ngươi nên cảm tạ chúng ta mới đúng, ở đây nói lung ta lung tung cái gì đâu! Thời gian của chúng ta cũng không có nhiều a!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play