Hàn Yên nuốt xuống một ngụm nước, lau lau cái trán đầy mồ hôi, hỏi: "Còn bao lâu?"
Đồ Mộng Hàm thu lại đồ vật trên tay, nói: "Rất nhanh, cần thâm nhập sâu thêm một chút là tốt rồi."
Hàn Yên nghe vậy, có chút nhụt chí, nhưng vẫn cố duy trì vẻ bình tĩnh
trên mặt, nói: "Ngươi chắc chắn nắm rõ phương hướng của đối phương chứ?"
Đồ Mộng Hàm giương mắt, liếc nhìn nàng ta một cái, nói: "Ngươi đang hoài nghi ta sao?"
Hàn Yên cúi đầu, nói: "Không dám."
Đồ Mộng Hàm hừ nhẹ một tiếng, nói: "Dông dài nhiều như vậy làm cái gì,
ta bảo ngươi làm thế nào thì ngươi liền làm thế đó, bảo ngươi đi đâu,
thì ngươi cứ đi nơi đó là tốt rồi, đừng hỏi nhiều."
Hàn Yên siết chặt nắm tay giấu ở trong tay áo, trong miệng phun ra một chữ: "Được."
Đồ Mộng Hàm nhìn Hàn Yên không nhúc nhích, nói: "Thế nào, ngươi hình như có chỗ không hài lòng?"
Hàn Yên ngẩng đầu lên, khóe miệng tỏa ra nụ cười nhạt, ngữ khí ôn hòa
nói: "Làm sao có thể chứ, ta rất vui vì ngươi có thể tới giúp ta. Cảm tạ còn không kịp đây."
Đồ Mộng Hàm lộ ra vẻ thỏa mãn, nói: "Ngươi biết là tốt rồi. Nhớ kĩ ân tình của ta, sau này báo đáp cho thật tốt."
Hàn Yên lại cười nói: "Được."
Đồ Mộng Hàm không có chút hoài nghi nào, phối hợp nhìn bốn phía, nhưng
lại không nhìn thấy giờ khắc này, Hàn Yên ở phía sau nhìn chằm chằm
bóng lưng nàng ta, ánh mắt lóe lên một tia quang mang oán hận. Không có
ai lại thích bị xem như một con rối để người khác điều khiển như thế.
Hàn Yên đứng lên, nói: "Chúng ta tiếp tục đi thôi, sớm tìm ra một chút thì tốt hơn."
Hàn Yên cơ hồ là dùng hết sức lực toàn thân mới có thể khắc chế tâm
tình, ngay cả biểu hiện trên mặt cũng không có một chút vết nứt nào,
nàng ta không ngừng tự nói với mình, nhỏ không nhẫn sẽ bị loạn đại mưu, nàng ta không thể tiếp tục thua.
Rất nhanh, Đồ Mộng Hàm cùng Hàn Yên một lần nữa đứng dậy, tiếp tục đi vào vào sâu trong rừng rậm.
Trận đấu, đang tiến hành đâu vào đấy.
.
Ở trong một gian phòng trống trải, một đạo nhân ảnh đang lẳng lặng đứng
đó, không bao lâu, cửa bị đẩy ra, một đạo nhân ảnh khác xuất hiện ở nơi
đó.
"Ngươi quả nhiên đã tỉnh lại."
Bóng người trong phòng chậm rãi xoay đầu lại, trong đêm đen, đồ đằng màu huyết sắc đang mơ hồ phát hồng, giống như huyết dịch vậy, mà đồ đằng,
đã khuếch tán đến nửa gương mặt, biểu hiện của hắn lúc này, trông vô
cùng dữ tợn, dường như đang phải nhẫn nhịn chịu đựng thống khổ gì đó.
Một lúc lâu sau, người trong phòng mới mở miệng, thanh âm khàn khàn đến khó chịu.
"Thanh Nguyên."
Thì ra, người xuất hiện ở cửa, chính là đế vương của Thanh Nguyên, Tinh
Uyên, cũng đã từng là một trong tứ đại Thần Vệ, Thanh Nguyên.
"Ngươi có thể gọi ra danh tự này, liền đại biểu ngươi đã thật sự nhớ lại toàn bộ, so với ta nghĩ còn nhanh hơn."
Ánh sáng ngoài cửa chậm rãi lan vào, chiếu lên dáng người đứng bên
trong, dần dần, khuôn mặt hắn cũng hiện ra rõ ràng, người kia.. là Tần
Triệt. Giờ khắc này, hắn mang một thân Hắc Sam, khí tức cả người vô cùng ngổn ngang, giống như không cách nào khống chế bản thân.
Tinh Uyên nhìn trạng thái của hắn, nhíu nhíu mày, nói: "Tình hình của ngươi rất xấu."
Tần Triệt hít thở càng nặng.
Tinh Uyên thở dài, nói: "Lúc ta thu được tin tức của ngươi, ta còn tưởng rằng ta nhìn lầm, không nghĩ tới ngươi thật sự đã trở về."
Tinh Uyên đưa chân bước vào trong phòng, từng bước một đi vào, nhưng khi hắn tiếp cận, cũng ngửi thấy được trong không khí tràn ngập một mùi
máu tanh nhàn nhạt.
Sắc mặt Tinh Uyên thay đổi, một phát bắt lấy cổ tay Tần Triệt, nói: "Ngũ tạng lục phủ ngươi đã bị phá hoại!"
Tần Triệt bình tĩnh rút tay về, nói: "Ta biết rõ."
Tinh Uyên hít sâu vào một hơi, nói: "Chuyện này bệ hạ biết không?"
Tần Triệt không nói lời nào.
Tinh Uyên lại nói: "Có phải ngươi không nói cho bệ hạ biết không?"
Tần Triệt đột nhiên nói: "Đủ rồi Thanh Nguyên, ta tìm ngươi đến, cũng không phải vì chuyện này."
Tinh Uyên sâu sắc liếc hắn một cái, nói: "Ta không biết ngươi đột nhiên
tới tìm ta là có chuyện gì, nhưng ta biết rõ tình hình của ngươi bây giờ rất tồi tệ, có phải phản phệ của năm đó không?"
Tần Triệt nắm chặt tay, nói: "Ừm."
Tinh Uyên kiên quyết nói: "Ngươi nên trở lại chỗ đó."
"Ta không thể trở về."
"Ngươi.."
"Chí ít, hiện tại không thể."
"A Linh, ngươi sẽ chết."
Tinh Uyên nói câu này đặc biệt nặng.
Nhưng.. Tần Triệt cũng không muốn tiếp tục đề tài này, mà chỉ nói: "Ta tìm ngươi đến, là cần ngươi giúp ta một chuyện."
"Ta không làm được."
"Thanh Nguyên."
"Ta không thể nhìn ngươi đi tìm chết."
"Ta sẽ không chết."
"Ngươi đùa gì thế! Năm đó ngươi chính là chết như vậy!"
Lúc Tinh Uyên nói ra câu nói này cũng không khống chế ngữ khí của chính
mình, trực tiếp gào lên, lần này, hắn thật sự tức giận, nếu nhìn kỹ,
liền sẽ phát hiện nộ khí tràn ngập trên khuôn mặt của Tinh Uyên, còn có
một tia hối hận.
"Năm đó, năm đó nếu như ta sớm biết, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý!"
Tần Triệt cúi đầu, nói: "Thanh Nguyên, ta rất xin lỗi. Nhưng ta, không có lựa chọn."
Ánh mắt Tinh Uyên mang theo vẻ trách cứ nồng đậm, nói: "Ngươi lựa chọn
có suy nghĩ tới mấy người chúng ta hay không, A Linh, chúng ta là anh
em, nhưng ngươi không nghĩ đến cả nhận của chúng ta chút nào! Còn bệ hạ
nữa, ngươi cho rằng như vậy là có thể giấu diếm được bệ hạ sao?"
"Ta sẽ không để nàng biết rõ."
"A Linh! Đó là bệ hạ! Ngàn năm trước bệ hạ cũng đã có chỗ phát giác ra,
là ta giúp ngươi che lấp đi, nhưng ta cũng vì điều này mà phải tự trách
rất lâu. Hiện tại, ta sẽ không giúp ngươi."
Lúc Tinh Uyên nói ra câu nói này còn có mấy phần tức giận.
Thanh âm Tần Triệt đột nhiên trầm xuống.
"Thanh Nguyên, ta nợ bệ hạ, ta phải trả lại."
Tinh Uyên há há mồm, tất cả những điều muốn nói đều bị câu nói này của Tần Triệt ngăn lại.
Cái gì cũng không thốt ra được, lý do này, ai cũng cũng không thể phản bác.
"A Linh, không cần như vậy, thật.. nhất định còn có cách khác.."
"Thanh Nguyên, ngươi biết rõ. Thời gian của ta đã không đủ."
"A Linh.."
Ánh mắt Tần Triệt từ từ trong suốt, hắn tự tay đụng vào đồ đằng trên
mặt, nóng hừng hực, nói: "Ta có thể cảm giác được, nó đang từng chút một ăn mòn ta."
Cuối cùng, Tinh Uyên giống như hạ quyết tâm, nói: "Được, ta có thể giúp
ngươi, nhưng ngươi nhất định phải đáp ứng ta, lần này ngươi tuyệt đối
không thể dùng mạng của mình bồi vào."
"Được."
"Ta không phải vì ngươi, ta là vì bệ hạ."
Tần Triệt hơi câu lên khóe môi, nói: "Ta biết rõ."
Tinh Uyên đưa tay ra, nắm thành quả đấm, đấm vào lồng ngực Tần Triệt một cái, nói: "Làm huynh đệ thật sự là đời trước mắc nợ ngươi!"
Tần Triệt nhận cú đấm này, chỉ cảm thấy một cảm giác ngai ngái từ cổ
họng xông tới, nhưng hắn miễn cưỡng nuốt xuống, không mảy may tiết lộ
chút nào, trên mặt cũng không thấy lộ ra bất kỳ chút thống khổ, bình
tĩnh như trước.
Chỉ có hắn tự mình biết, bên trong cơ thể hắn, đã sớm hỏng hết toàn bộ.
Lâu thêm một chút..
Hắn chỉ hy vọng thời gian có thể lâu hơn một chút.
Hắn đã từng làm sai tất cả, hắn sẽ đi bù đắp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT