Bốn người liền vội vội vàng vàng tìm một khách sạn hẻo lánh để nghỉ, còn gian phòng trọ cũ nát kia của Lâm Đình Tư? Hàn Phỉ kiên quyết không đồng ý, hố những người kia một số, Hàn Phỉ cũng không vô tư nghĩ những người kia sẽ cứ như vậy cam tâm thực sự cống hiến nhiều tài phú cho nàng, nói không chừng hiện tại gian phòng kia cũng đã bị bao vây lại. Ngay cả vàng bạc cũng sớm đã tìm một nơi thích hợp giấu đi, trên thân chỉ mang theo một ít bạc để giải quyết vấn đề no ấm, giờ phút này bốn người đều là những người giàu kếch sù a.

Giờ khắc này, gian phòng cũ nát kia đã sớm bị một nhóm người bao vây, nhưng bọn họ chờ thật lâu cũng không thấy người nào trở về, đến khi xông vào trong, mới phát hiện nơi này đã sớm vườn không nhà trống, vì thế những người này chỉ có thể đau lòng giậm chân, đồng thời cũng nhớ thật kĩ dung mạo của ba người kia.

Trong khách sạn, Hàn Phỉ dặn dò Mộc Miểu Miểu cùng Lâm Đình Tư đi hoán đổi y phục trên người, tốt nhất là đổi toàn bộ trang bị trên thân, ngay cả Tần Triệt cũng vậy.

Hàn Phỉ ngắm tấm mặt nạ của Tần Triệt, thứ này lại khó giải quyết nhất, nếu muốn hắn bỏ mặt nạ xuống thì không được rồi, thân là Hoàng Đế Hàn Linh, cứ như vậy một mình xuất hiện ở Minh Quốc, sợ là sẽ khiến người ta truy sát.

Hàn Phỉ ngó ngó Tần Triệt, cuối cùng nói: "Xem ra chúng ta cần phải đi Hắc Thị một chuyến."

Mộc Miểu Miểu nghi hoặc nói: "Hắc Thị?"

Lâm Đình Tư có chút kích động nói: "Hắc Thị? Chúng ta thật sẽ đi Hắc Thị à?"

Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Đặt làm mấy cái Mặt nạ da người, trên thân chúng ta có quá nhiều hoàng kim, tốt nhất là đổi lấy một ít thứ thực dụng một chút, như vậy sẽ dễ dàng hơn."

Mộc Miểu Miểu hiểu chỗ gọi là Hắc Thị kia là nơi nào, sắc mặt cũng có chút nhảy nhót, vì thế đề nghị này lập tức liền đạt được sự đồng thuận của tất cả mọi người.

Bởi vì ải thứ nhất kết thúc, cửa thứ hai còn chưa được tuyên bố bắt đầu, vì thế bọn họ có chút thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, mà đêm hôm ấy, Tần Triệt ra ngoài một chuyến, sau khi trở lại liền biết được vị trí của Hắc Thị, ba người thu thập một chút liền sờ soạng ra ngoài.

Cái gọi là Hắc Thị dĩ nhiên là địa phương không thể xuất hiện công khai, bên trong buôn bán đủ loại đồ vật, ngay cả những thứ ngươi không có cũng có thẻ mua được, bất kỳ tang vật nào cũng có thể xử lý ở đây, vì thế nơi này cũng là Thiên Đường của cường đạo.

Trong mỗi một thành trấn đều sẽ có một Hắc Thị như vậy, ngược lại là Hắc Thị ở Minh Quốc này khiến Hàn Phỉ thoáng kinh ngạc một phen, đúng là rất lớn, đồng thời cửa vào cũng được đặt ở một sơn động cực kì bí ẩn, sau khi xuyên qua một cái hang ngầm rất dài mới nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh náo nhiệt.

Trước khi tiến vào Hắc Thị, mọi người đều sẽ tự giác đeo lên một cái mặt nạ, sợ bị phát hiện thân phận chân thật của mình, dù sao thân phận của nhiều người cũng tương đối mẫn cảm. Hàn Phỉ cũng tháo dây lụa trên mắt xuống, đổi một cái mặt nạ hình mặt quỷ, Mộc Miểu Miểu lại đeo một cái mặt nạ tinh xảo hơn, mà Lâm Đình Tư thì chọn một cái mặt nạ bình thường màu bạc giống Tần Triệt, lúc bốn người vừa xuyên qua thông đạo đã bị đoàn người rộn rộn ràng ràng trước mắt làm cho kinh ngạc.

Những người này trên mặt còn mang theo mặt nạ, dưới ánh đèn lồng hơi có vẻ quỷ dị, mỗi người đều có dáng vẻ hành sự vội vã.

Hang ngầm trong động cất giấu một thế giới khác, hai bên đường phố nơi này còn dựng lên một ít Quán nhỏ, phía trên trưng bày những đồ vật linh linh toái toái, có cái từng thấy, có cái chưa từng thấy, mà người buôn bán cũng không thét to, cứ như vậy ngồi yên lặng, chờ đợi khách nhân đến mua.



Bầu không khí nơi này làm người ta có chút nghẹt thở.

Mộc Miểu Miểu sợ hãi co người lại, nói: "Nơi này chính là Hắc Thị sao?"

Hàn Phỉ xuỵt một tiếng, ra hiệu nàng đừng nói, bởi vì có hai người mặc trang phục giống nhau đang đi tới.

"Các ngươi là lần đầu tiên đến đây sao?"

Hàn Phỉ bình tĩnh nói: "Đúng."

"Vậy chúng ta nhất định phải nói cho các ngươi biết chút quy củ nơi này, các ngươi chú ý nghe cho rõ."

Bốn người bày ra vẻ mặt chăm chú.

"Ở đây, không cho phép đánh nhau ẩu đả, nếu như có chuyện không thể giải quyết, vậy thì đi đến võ đài ở trung tâm, ở nơi đó mặc kệ sinh tử, hiểu chưa?"

Bốn người gật đầu.

"Nơi này lưu thông không phải là ngân phiếu, mà chỉ tiếp nhận giao dịch bằng hoàng kim, món đồ riêng tư trao đổi các ngươi phải tự mình bàn bạc với người bán, nhưng bất luận giá cả cuối cùng là bao nhiêu, đều cần phải giao nộp một số tiền cọc nhất định cho Hắc Thị duy trì. Nghe rõ chưa?"

Hàn Phỉ gật đầu nói: "Đồng ý."

"Rất tốt, đại khái quy củ chính là như vậy, các ngươi nếu muốn mua đồ tốt hơn thì có thể đi đến buổi đấu giá trung ương, nơi đó sẽ có thể xuất hiện rất nhiều trân phẩm hoặc là cô phẩm, chỉ cần hoàng kim của ngươi đủ nhiều, vậy thì ngươi liền có thể mua được bất kỳ thứ gì mình muốn, nhưng có một chút phải chú ý, một khi đập xuống, liền có nghĩa nhất định phải mua lại, hư báo sẽ bị trục xuất khỏi nơi này."

Hàn Phỉ vô cùng hiểu ý, nói: "Chúng ta đã hiểu rồi."

Sau đó Hàn Phỉ đưa một túin tiền nhỏ cho họ, hai người kia vô cùng tự nhiên tiếp nhận, ngắm một chút, lộ ra vẻ thỏa mãn, cảm thấy mấy người mới tới này thật biết cách làm người, vì thế liền vô cùng tốt bụng móc ra một thứ, đưa cho Hàn Phỉ, nói: "Đây là chứng nhận thộng hành cho buổi đấu giá cao cấp, dùng cái này là có thể tránh khỏi phải làm tục tiến vào, nếu các ngươi có nhu cầu thì có thể đi nhìn, buổi đấu giá trung ương có rất nhiều thứ tốt."

Hàn Phỉ tiếp nhận nói cám ơn, hai người kia liền rời đi.



Mộc Miểu Miểu không nhịn được nói: "Hai người kia là ai?"

Hàn Phỉ nhìn thiếp mời trong tay, nói: "Người của buổi đấu giá trung ương."

Lâm Đình Tư kinh ngạc nói: "Làm sao ngươi biết?"

Hàn Phỉ cất thiếp mời cẩn thận, nói: "Tận hết sức lực giới thiệu, van xin đến buổi đấu giá như vậy, trừ người của họ ra thì còn có thể là ai, có điều bọn họ đúng là đã cho chúng ta một món đồ tốt, chúng ta đi buổi đấu giá xem một chút đi."

Mộc Miểu Miểu nói: "Ngài vừa cho bọn họ vàng sao?"

Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Ở đây, tiền so với bất kỳ lời nói nào cũng hữu dụng hơn, hơn nữa vật này có thể giúp chúng ta bớt đi không ít việc."

Hàn Phỉ vừa nói vừa phất tay một cái, nói: "Đi thôi."

Bốn người hướng về buổi đấu giá trung ương đi đến, nhưng họ cũng dừng lại ở các tiểu sạp ven đường một hồi, thật là có rất nhiều thứ thú vị, ở Hắc Thị ngay cả xương người cũng có thể mua được, khiến Mộc Miểu Miểu có chút kinh hãi đến biến sắc.

Dọc đường đi Hàn Phỉ cũng đều lưu ý đến những hàng quán ven đường này, có lúc thường thường tại không bắt mắt địa phương có thể tìm tới một ít thứ tốt.

Đột nhiên, Hàn Phỉ dừng lại, nói: "Chúng ta đi bên kia nhìn."

Mộc Miểu Miểu sững sờ một hồi, rốt cục nghĩ đến cái gì đó, nàng không nhịn được đưa tay ra lắc mắc trước mặt Hàn Phỉ, trêu đến Hàn Phỉ phải hỏi: "Làm sao?"

Mộc Miểu Miểu kinh hãi đến biến sắc, nói: "Ngài có thể thấy được!"

Hàn Phỉ 'a' một tiếng, nói: "Ta còn chưa nói sao? Ta tưởng ngươi đã biết cơ."

Mộc Miểu Miểu: "..."

Có một loại bi thương khi bị người lừa dối a!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play