Lúc Hàn Phỉ khiếp sợ đứng yên tại chỗ, đầu bên kia, tiết mục triền miên đã đến mức cao trào, âm thanh khó nói giống như tiếng vỗ tay nhiệt liệt hoan hô kia khiến cho Hàn Phỉ dù tự nhận da mặt mình đủ dày, nhưng đối diện với cảnh tượng này cũng cảm thấy mặt đỏ tới mang tai.
Thời điểm này căn bản không thể ra ngoài, Hàn Phỉ không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh chờ đợi, nói thầm trong lòng hai người này cũng nên tốc chiến tốc thắng đi chứ? Nhìn Lý Nhược Lan bình thường là một tiểu thư khá dịu dàng thế mà lại có một mặt cuồng dã như vậy, quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong a.
Thời gian trôi qua từng chút một, Hàn Phỉ đứng lâu đến nỗi chân cũng mỏi, nhưng hai người bên kia lại vẫn chưa làm xong chuyện. Hàn Phỉ thật sự bội phục a, hai người này sợ là tiểu biệt thắng tân hôn, sức bền bỉ cũng cực kỳ tốt! Nàng đã nghe thấy thanh âm của Lý cô nương cũng khàn khàn rồi!
Trời ạ! Có thể bỏ qua cho kẻ dự thính bất đắc dĩ là nàng hay không đây!
Có vẻ lời cầu nguyện của Hàn Phỉ đã có tác dụng, chỉ nghe một tiếng gào vang như sấm dậy bên tai: "Người nào ở nơi đó?"
Hàn Phỉ giật mình kinh sợ, vội vã thò đầu ra, chỉ thấy hai người đang triền miên lập tức bò dậy, luống cuống tay chân mặc quần áo, mà ở cách đó không xa một thân ảnh đang bước nhanh đến gần.
"Dương ca! Là ma ma đến! Ngươi đi mau! Nhanh lên!"
"Lan muội, ta không đi!"
"Dương ca, van cầu ngươi! Đi mau lên! Nơi này đã có Lan muội, ngươi không thể bị bắt được!"
"Nhưng mà.."
"Đi! Lan muội van cầu ngươi! Đi mau a! Sẽ không kịp mất!"
Dưới sự cầu xin khổ sở của tình nhân, nam nhân kia hơi chút do dự sau đó nhảy mấy cái liền leo lên mái hiên, biến mất không tung tích. Hàn Phỉ trợn mắt há mồm nhìn sự tình phát triển, than thở một hồi khinh công người kia quá tuyệt, quả thực là cao thủ trèo tường gây án!
Chờ nàng phục hồi tinh thần, lại phát hiện không biết từ lúc nào, toàn bộ A Mã Cung một mảnh đèn đuốc sáng choang, càng ngày càng nhiều người bị hấp dẫn lại đây, Hàn Phỉ nhìn đội ngũ ma ma đông đảo cuồn cuộn tới nơi này, trong lòng kinh sợ một trận. Đậu phộng! Vừa rồi chỉ lo thưởng thức khinh công của người kia, lại bỏ lỡ mất cơ hội thoát thân! Hiện tại nàng bị vây ở chỗ này rồi!
Hàn Phỉ trong lòng tức giận mắng chính mình, bây giờ căn bản không thể đi ra, mật đạo này không thể bại lộ được!
Lý Nhược Lan nhìn Dương ca của mình rời đi, nở một nụ cười yên tâm, nàng ung dung thong thả mặc vào y phục của mình, nhưng bởi vì trận chiến vừa rồi quá kịch liệt, áo nàng có đôi chỗ đã bị xé ra, sợi tóc ngổn ngang, quần áo chật vật, thêm vào trên mặt đỏ ửng còn chưa rút đi, người tinh tường vừa nhìn cũng biết đã xảy ra chuyện gì, mà chuyện này càng không thể trốn thoát khỏi ánh mắt tinh tường của các ma ma.
Lý Nhược Lan nghĩ, bị phát hiện cũng tốt, nàng cũng đã có đủ tháng ngày tốt đẹp! Nghĩ như vậy, hoảng loạn của nàng cũng biến mất, quy quy củ củ bò dậy, đón nhận khuôn mặt đầy lửa giận của các ma ma.
"Lý cô nương, nửa đêm canh ba, ngươi xuất hiện ở đây làm gì?"
Người hỏi là Quế ma ma. Lý Nhược Lan đón nhận ánh mặt như sắp lột da nàng của Quế ma ma, chậm rãi nói: "Nhược Lan biết sai."
Quế ma ma tức giận đến mức ngực phập phồng lợi hại, nói thẳng: "Được lắm Lý gia tiểu thư!"
Quế ma ma con mắt giống như Ra-da, từ trên xuống dưới xem kĩ Lý Nhược Lan, trong nháy mắt liền hiểu rõ xảy ra chuyện gì, đồng thời trong mắt chứa đựng nồng đậm thất vọng cùng căm ghét.
Một tú nữ bất trung bất trinh, là loại thấp hèn nhất! Đúng, là thấp hèn.
Quế ma ma sắc mặt tái nhợt lộ rõ sự miệt thị cùng khinh thường. Lý Nhược Lan cũng không phải kẻ ngu xuẩn, nàng tự nhiên biết rõ ý tứ của Quế ma ma, khóe miệng không nhịn được hiện lên một nụ cười khổ, thân thể có chút run rẩy, nhưng vẫn quật cường đứng im, khí khái không thua kém chút nào.
Thời điểm này Hàn Phỉ ngược lại có chút khâm phục Lý Nhược Lan, lại có cốt khí che chở tình lang như thế, một mình chịu đựng bão táp phía sau, âu cũng là một tình yêu chân thành.
"Lý cô nương, người kia đã trốn ở nơi nào rồi?"
Lý Nhược Lan đối mặt với sự ép hỏi của Quế ma ma, trấn định tự nhiên nói:
"Ma ma nói giỡn, nơi này chỉ có một mình Nhược Lan, làm sao có người khác được."
Quế ma ma phát giận: "Ngươi đang coi ta là bà già mắt mờ chân chậm à! Nói, ngươi đem kẻ vụng trộm với ngươi giấu ở nơi nào?"
Chúng ma ma mắt nhìn chằm chằm Lý Nhược Lan, giống như sắp nuốt chửng nàng. Hàn Phỉ cách xa như vậy cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén như dao, ngay cả bản mặt của nàng còn chịu không nổi, chứ đừng nói là Lý Nhược Lan, một tiểu thư yểu điệu như thế.
Hàn Phỉ ở phía xa cũng đã nhìn thấy Lý Nhược Lan sắc mặt trắng bệch như người chết, thân thể run rẩy. Nhưng ngoài ý muốn, dù bị tra hỏi thế nào Lý Nhược Lan cũng không chịu mở miệng, một mực khẳng định nơi này chỉ có một mình nàng.
Quế ma ma không còn nhẫn nại nổi nữa, cũng không để ý gì đến lễ nghi, trực tiếp mở miệng nói:
"Làm ra sự tình bẩn thỉu như thế mà vẫn muốn lập đền thờ trinh tiết! Ngươi thật coi mắt ta bị mù à! Thật sự là lớn mật, dám ở trong A Mã Cung mà vụng trộm với đàn ông, ngươi có biết sẽ phải chịu hình phạt như thế nào không? Ngươi muốn liên lụy cả gia tộc phía sau ngươi mới chịu đúng không?"
Một câu mỗi chữ như trái bom trực tiếp oanh tạc phòng tuyến tâm lí của Lý Nhược Lan, nàng phù phù một hồi ngã quỳ trên mặt đất, cầu khẩn:
"Van cầu ngài, Quế ma ma, van cầu ngài, Nhược Lan tự làm tự chịu, Quế ma ma xin đừng báo cho gia tộc của ta, van cầu ngài, ma ma.."
Quế ma ma sắc mặt âm trầm, quay về phía các ma ma nói:
"Đi, lục soát toàn bộ A Mã Cung! Moi tất cả lũ người nhơ bẩn ra cho ta!"
"Vâng."
Lý Nhược Lan càng kinh hoảng, vừa quỳ vừa bò đến bên chân của Quế ma ma, nói: "Ma ma, không được! Van cầu ngài. Nhược Lan nguyện ý gánh chịu mọi hậu quả! Xin ngài tha thứ, van cầu ngài a.."
Gương mặt Quế ma ma lộ ra nụ cười gằn, nói:
"Lý cô nương, nói vậy có nghĩa ngươi còn chưa biết, tiến vào A Mã Cung liền đồng nghĩa với việc đã là người của hoàng gia, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, ở đây, quy củ chính là tất cả, giữ gìn tôn nghiêm của Hoàng thất là điều chí cao, loại hành vi này của ngươi sợ là một mình ngươi không thể gánh nổi đâu! Ngươi đã dám làm ra chuyện đồi bại, nhơ bẩn này, vậy thì cũng nên chuẩn bị tâm lý kỹ càng đi là vừa!"
Lý Nhược Lan trong lòng đau xót, con mắt cũng hồng, nàng đột nhiên điên cuồng quay về Quế ma ma hô to:
"Dựa vào cái gì? Ta là Lý gia đại tiểu thư, cha ta là quan tam phẩm! Các ngươi không thể đối xử với ta như vậy!"
Nghe thấy Lý Nhược Lan hô lên câu này, Hàn Phỉ liền vì nàng mặc niệm một tiếng, cô nương, ngươi không biết câu nói này sẽ càng khiến cho ngươi chết nhanh hơn sao?
Quả nhiên, Quế ma ma cười lạnh một tiếng, nói: "Dựa vào việc đây là quy định do Hoàng Hậu nương nương ban ra! Trong A Mã Cung, quy củ chính là trời! Ở đây, các ngươi cũng chỉ là tú nữ! Người đâu, đem nàng giữ lại cho ta!"
Ngay lập tức, hai ma ma một trước một sau đi vào, cánh tay như cái kềm sắt tóm chặt lấy Lý Nhược Lan, bất luận nàng gào khóc thế nào cũng đều không thoát ra được, dáng dấp kia thật sự rất thê lương.
Nhưng Hàn Phỉ căn bản không có thời gian đi thương xót cho người khác, nàng kinh sợ phát hiện, đã có ma ma tìm tới gần phía núi giả này!
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ! Hàn Phỉ vô cùng sốt ruột, nhìn cửa động phía sau, tự hỏi có nên trốn về đầu bên kia thông đạo hay không. Nhưng ý niệm này vừa sản sinh trong đầu nàng, còn chưa kịp thực hiện, đã nghe thấy Quế ma ma phân phó nói:
"Đem tất cả các tú nữ đánh thức, xem xem còn có tú nữ nào đi đêm không về hay không, A Mã Cung này cần phải điều chỉnh tốt lại một phen."
Lần này, đến phiên Hàn Phỉ thảm rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT