Đối với tính mạng mình Man Diệp cũng rất quý trọng, những hộ vệ quanh thân không rời này dù không có tác dụng nhiều hắn vẫn giữ lại, cũng không phải là hắn vô cùng tiếc mệnh, mà là hiện tại Man gia không thể chịu nổi một lần nữa mất đi gia chủ, tại trận chiến công thành lần trước, cha hắn cùng đại ca đều chết đi, dòng chính chỉ còn hắn độc đinh, trước khi chết còn đem toàn bộ Man gia và Cơ Quan Thành ủy thác cho hắn.
Mọi người như thế khiến Mang Diệp không thể không tiếc mệnh, hắn tuy không phải là kẻ yếu ớt bi lụy, nhưng đối với cha cùng đại ca vẫn có một phần chân tình, phòng ngự thành trì cho dù là kẻ gà mờ như hắn cũng có thể bảo tồn.
Hai người kia xuất hiện, Man Diệp lại cảm thấy vô cùng hứng thú. Nhất là cô nương tự xưng là Hàn Phỉ này, tuy hoàn toàn khác với Hàn Phỉ trong kí ức của hắn, song lại có một loại cảm giác quen thuộc khó nói thành lời. Mà người đàn ông này, nếu phải gọi tên cảm nhận về hắn, thì chính là hai chữ 'nguy hiểm'.
Xuất hiện ở Cơ Quan thành vào lúc nhạy cảm như vậy, lại là hai kẻ hoàn toàn lạ mặt không rõ mục đích.. Man Diệp lặng lẽ nắm chặt tay.
Bầu không khí bắt đầu có chút quỷ dị trầm mặc, mà xung quanh truyền đến tiếng bàn luận xôn xao, Man Diệp liền chủ động nói: "Nơi này thật sự không phải là chỗ thích hợp để nói chuyện, nếu không chúng ta chuyển sang nơi khác đàm luận. Tỷ như, tên ngươi."
Hàn Phỉ mỉm cười gật đầu, nói: "Được."
Hàn Phỉ đồng ý, vậy người đeo mặt nạ tất nhiên là muốn đi theo.
Man Diệp dặn dò thủ hạ phía sau hai câu, liền dẫn người rời khỏi yến hội, dẫn Hàn Phỉ cùng người đeo mặt nạ đến thư phòng, Mộc Miểu Miểu có lòng muốn muốn đi theo, nhưng do thân phận hạn chế, căn bản không có tư cách, chỉ có thể âm thầm gấp gáp.
Bên trong thư phòng, Man Diệp tùy ý chỉ chỉ cái ghế, nói: "Ngồi đi."
Hàn Phỉ được người đeo mặt nạ đỡ ngồi trên ghế, lại một lần nữa hoàn mỹ duy trì hình tượng nhu nhược yếu ớt, nhưng bộ dáng này của nàng càng khiến Man Diệp cảm thấy, đây nhất định không phải là Hàn Phỉ trong kí ức của hắn!
Man Diệp nói: "Hai vị đến đây Cơ Quan Thành là vì chuyện gì?"
Hàn Phỉ cười híp mắt nói: "Ôn lại chuyện cũ."
Man Diệp cau mày: "Ôn chuyện cũ? Chẳng lẽ Hàn cô nương thật sự muốn biến thành thân phận của một người khác? Hoặc là, kẻ nào nói cho ngươi biết?"
Đáy lòng Hàn Phỉ 'xì' một tiếng, mãi đến tận lúc này Man Diệp vẫn không tin lai lịch của nàng, bất mãn nói: "Ngươi ở Cơ Quan Thành, Tiểu Bạch lưu ở Vân Hỏa, mà ta xuất hiện, ngươi cũng không tin tưởng."
Man Diệp xoạt một tiếng đứng lên, đôi mắt cũng trợn tròn, khó có thể tin nói: "Làm sao ngươi biết danh xưng Tiểu Bạch này?"
"Ngươi nói xem?"
"Ngươi quả nhiên là Hàn Phỉ?"
"Thế nào, ta không còn mập mạp nữa thì ngươi liền không nhận ra ta sao?"
Nói xong, Hàn Phỉ đưa tay tháo dây lụa trên mắt xuống, trong khoảnh khắc, gương mặt tinh xảo hoàn mỹ lộ ra, đủ để hấp dẫn ánh mắt của bất luận người nào, dung nhan đẹp như vậy nhưng bởi vì đôi mắt thất thần mà thoáng chút âm u, nhưng điều này không hề ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp của nàng.
Man Diệp thoáng thất thần một hồi, ánh mắt lóe lên một vệt kinh diễm, hắn không nghĩ tới người mù này nhìn qua bề ngoài có vẻ xấu xí sau khi tháo dây lụa xuống lại có dung nhan khuynh quốc như vậy.
"Ngươi vẫn còn không nhớ ra?"
Giọng nói của Hàn Phỉ hơi nâng cao lên, Man Diệp phục hồi tinh thần lại, tử tử tế tế nhìn ngũ quan của Hàn Phỉ, nhìn một chút, chính hắn cũng sửng sốt.
Dù cho Hàn Phỉ biến hóa lớn đến mức nào, nhưng giữa lông mày luôn có chút tương tự, chỉ cần là người đã từng quen biết chăm chú quan sát hồi lâu thì sẽ phát hiện ra tia tương tự này, sau khi Man Diệp phát hiện, hắn vươn ngón tay chỉ vào Hàn Phỉ, nửa ngày cũng nói không ra một câu hoàn chỉnh.
Hàn Phỉ có chút tiếc hận lúc này mắt mình không nhìn thấy, bằng không tình cảnh này nhất định sẽ vô cùng thú vị.
"Nhận ra chưa?"
"Ngươi thật sự là Hàn Phỉ! Ngươi, ngươi làm sao lại biến thành bộ dáng này?"
Mắt Man Diệp trừng lớn như muốn rơi ra ngoài, dù hắn nhìn ra mặt mày ngũ quan của Hàn Phỉ, nhưng vẫn còn có chút khó tin, dù sao trước sau sai biệt quá lớn, không thể chỉ mất có mấy chục cân thịt là có thể biến thành như vậy, phải không?
Man Diệp không nhịn được đi tới trước mặt Hàn Phỉ, tử tử tế tế nhìn nàng, còn đi quanh nàng vài vòng, Hàn Phỉ thong dong ngồi để hắn tùy ý nhìn. Ngược lại là người đeo mặt nạ vô cùng không thích ánh mắt Man Diệp chăm chú nhìn Hàn Phỉ như vậy, có một loại cảm giác vật sở hữu của mình bị dòm ngó.
Nhưng, càng làm cho người đeo mặt nạ không thích là, còn có một danh xưng rất thân mật khác. Tiểu Bạch? Danh xưng này rất xa lạ, nhưng trong miêng Hàn Phỉ lại vô cùng quen thuộc, còn tên Man Diệp này nữa, bọn họ quen biết nhau từ khi nào? Tất cả những thứ này, hắn đều không biết. Cảm giác này, thật sự rất khó chịu. Người đeo mặt nạ rũ mắt nhìn mũi chân, che lấp ánh mắt của mình đi.
Man Diệp vẫn đang nhìn chằm chằm Hàn Phỉ, hắn dừng bước lại, tự mình lẩm bẩm: "Trời ơi, ngươi từ một bà béo biến thành bộ dáng này? Ngươi cứ nghĩ không ra như vậy à!"
Hàn Phỉ sững sờ, không hiểu ý tứ trong lời nói của Man Diệp, cái gì gọi là nghĩ không ra?
"Cái gì?"
Man Diệp lên án: "Vì đẹp, ngươi lại đồng ý hi sinh đôi mắt của mình! Ngươi có ngu hay không a!"
Hàn Phỉ dở khóc dở cười, nàng đưa tay vuốt mắt, nói: "Mắt ta cùng cái này không có quan hệ."
"Vậy sao ngươi lại bị mù?"
".. Có chuyện ngoài ý muốn."
"Ngươi xem, quả nhiên! Đây là cái giá lớn ngươi phải trả vì muốn đẹp hơn! Ngươi nhanh mập trở lại đi! Ta thật sự không quen với bộ dáng này của ngươi!"
Khóe miệng Hàn Phỉ co quắp, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy loại lý luận này đấy.
Man Diệp nói xong cũng nhận ra lời nói của mình có chút không hiểu ra sao, vành tai liền đỏ lên, nói: "Khụ khụ, cái kia, cái kia ngươi không nghe thấy ta hỏi sao, mắt ngươi bị làm sao? Thật không thể thấy à? Ta tìm đại phu xem cho ngươi một chút nhé!"
Hàn Phỉ một lần nữa buộc lại dây lụa, nói: "Ta chính là đại phu, ta biết rõ tình huống của mình hơn ai hết."
Lúc Man Diệp còn muốn nói gì đó, Hàn Phỉ đã trực tiếp đánh gãy, nói: "Lúc này không đề cập tới, ta ngược lại là có một số việc muốn hỏi ngươi."
Man Diệp thu lại lời định nói, sắc mặt trở nên nghiêm túc, nói: "Ngươi nói đi."
"Sao ngươi lại trở thành gia chủ?"
Man Diệp ngẩn ra, không nghĩ tới Hàn Phỉ vừa mở miệng liền hỏi vấn đề hắn không muốn trả lời nhất.
"Phía trên không còn ai, dĩ nhiên phải là ta."
Lúc Man Diệp nói ra câu nói này, tâm tình vô cùng suy sụp, ngay cả ngữ khí cũng hạ thấp xuống, Hàn Phỉ lập tức liền nghe ra, nói: "Chuyện xảy ra khi nào?"
"Ba tháng trước, Cơ Quan Thành bị người cứng rắn đánh hạ một lần, suýt nữa thất thủ."
"Đánh hạ? Người nào làm?"
"Không biết, là một đám người bịt mặt không nhìn ra thân phận."
"Sử dụng thủ đoạn gì?"
"Rất hỗn tạp, không thể nói cụ thể, nhưng có vẻ, đối phương rất hiểu biết cơ quan thuật của Cơ Quan Thành, thậm chí còn mô phỏng chế tạo theo, nếu không phải như vậy, cha ta cùng đại ca sao có thể bởi vì vận dụng sớm Kỳ cơ quan vẫn còn đang trong thời gian thí nghiệm, dẫn đến phải bỏ mạng!"
Man Diệp cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT