Mộc Miểu Miểu do dự một chút, nói: "Hàn cô nương sang bên kia ngồi đi, nơi này lạnh."

Hàn Phỉ lắc đầu từ chối, nói: "Không sao, nơi này là được rồi."

"Nhưng mà.."

"Nghỉ ngơi đi."

Đầu kia, thấy Hàn Phỉ không đến, Tư Đồ Linh mang theo nghi hoặc tự mình đi tới, lúc nhìn thấy nam nhân đứng ở bên cạnh Hàn Phỉ, nàng ta nhìn nhiều hơn một chút, phát hiện người này đeo mặt nạ trong lòng liền cảm thấy nghi hoặc, thần bí như vậy sao? Ngay cả dung mạo cũng không thể nhìn thấy. Tư Đồ Linh vốn định tìm tòi nghiên cứu thêm, nhưng lúc đối diện với đôi mắt của nam nhân kia, nàng lập tức bị hù dọa, biết điều dời ánh mắt đi.

Hàn Phỉ thấy càng ngày càng có nhiều tiếng hít thở hướng về bên này mà đến, nàng tương đối không quen, nói: "Các ngươi nghỉ ngơi đi. Sáng mai còn phải di chuyển, đây là bằng hữu của ta, đừng tò mò."

Vạn bất đắc dĩ, Hàn Phỉ không thể làm gì khác hơn là bịa ra một lý do như vậy. Tư Đồ Linh nghe xong nhìn về phía Hàn Phỉ, liếc mắt liền phát hiện có điểm quái dị, nàng nhìn thấy ánh mắt Hàn Phỉ trống rỗng, ánh mắt có vẻ như không tập trung nhìn vào bất cứ thứ gì. Tư Đồ Linh bỗng nhiên nghĩ đến vừa rồi nàng ta tùy ý liếc mắt nhìn, ánh mắt tựa hồ nhìn thấy Hàn Phỉ là bị người này dắt tới.

Vì để chứng minh suy đoán của mình, Tư Đồ Linh đột nhiên đưa tay ra, lắc lắc trước mặt Hàn Phỉ một lúc, thấy nàng không có bất kỳ phản ứng gì, trong lòng mạnh mẽ rung động một hồi, nói: "Mắt ngươi không nhìn thấy sao?" Ngữ khí tràn đầy kinh ngạc.

Nghe thấy câu nói này, ánh mắt tất cả mọi người cũng rơi vào trên người Hàn Phỉ, ngay cả Mộc Miểu Miểu cũng không nhịn được dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng. Hàn Phỉ tất nhiên là cảm nhận được ánh mắt của họ, nhưng nàng vô cùng bình tĩnh, cũng không có nửa phần bất an, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Vậy thì sao?"

Tư Đồ Linh không nghĩ tới Hàn Phỉ sẽ thản nhiên thừa nhận nhanh chóng như vậy, còn có chút chưa hoàn hồn lại, nói: "Ngươi, ngươi thật sự bị mù rồi sao?"

Mộc Miểu Miểu không nhịn được mở miệng nói: "Hàn cô nương mắt ngài làm sao lại không nhìn thấy nữa? Mới chỉ ra ngoài một hồi, tại sao lại thành như vậy?"

Hàn Phỉ không muốn trả lời, liền dùng trầm mặc để ứng đối. Ngược lại là Tư Đồ Linh không nhịn được lộ ra một nụ cười đắc ý, trong đầu sinh ra suy nghĩ độc ác, cảm giác bị áp chế cùng không cam lòng trước đây đều đang rục rà rục rịch. Hàn Phỉ tự nhiên là cảm nhận được trận tà niệm kia, từ lúc không thể nhìn thấy, các giác quan khác của nàng trở nên nhạy bén hơn rất nhiều, vì thế một trận tà niệm kia cũng bị nàng cảm nhận được.

"Ngươi muốn làm gì?" Hàn Phỉ đột nhiên hỏi.



Tư Đồ Linh đột nhiên rút dao găm luôn mang theo bên người ra, nắm trong tay, vẻ mặt đắc ý, nói: "Thật sự là trời cũng giúp ta! Lúc này ngươi bị mù quả thật là ông trời có mắt, cũng thấy chướng mắt ngươi quá kiêu ngạo, hiện tại ta ngược lại là muốn nhìn xem ngươi trở thành kẻ mù rồi thì còn chống đối ta thế nào!"

Hàn Phỉ đột nhiên cười rộ lên, nói: "Ngươi cảm thấy ta mù thì ngươi có cơ hội hạ thủ với sao?"

Mộc Miểu Miểu một phát bắt được cánh tay của Tư Đồ Linh, nói: "Tiểu Linh, ngươi điên rồi! Ngươi muốn làm cái gì?"

Tư Đồ Linh dùng lực hất tay Mộc Miểu Miểu ra, nói: "Không cần lo cho ta, nữ nhân này hiện tại đã mù, còn có năng lực gì áp chế chúng ta! Cơn giận này ta sớm không nhịn được rồi! Ngươi tránh ra!"

Mộc Miểu Miểu bị đẩy ngã trên đất, đợi đến lúc nàng muốn đứng lên, đã bị Tư Đồ Linh dùng ánh mắt ra hiệu cho hai hộ vệ giữ chặt lại. So với Mộc Miểu Miểu, địa vị của Tư Đồ Linh ở Cơ Quan Thành cao hơn một chút, vì thế thái độ chấp hành mệnh lệnh của hộ vệ đối với lời nàng ta nói tương đối cao.

Mộc Miểu Miểu bị kiềm chế, nàng hô to: "Tiểu Linh, đừng làm chuyện điên rồ! Ngươi quên chuyện khi trước rồi sao?"

Tư Đồ Linh xem thường nói: "Đấy là trước kia, hiện tại, cũng không nhất định!"

Nói xong, Tư Đồ Linh quơ dao găm xông về phía Hàn Phỉ, ánh mắt tràn đầy hung quang, giống như là muốn băm Hàn Phỉ thành tám mảnh. Nhưng mà lúc này, bóng người đứng bên cạnh Hàn Phỉ cử động, không có ai nhìn thấy hắn biến mất tại chỗ ra sao, đến khi phản ứng lại, thân thể Tư Đồ Linh giống như là một khối vải rách thẳng tắp bay ra, nếu không phải bọn hộ vệ tay mắt lanh lẹ, tiếp được nàng ta, thì Tư Đồ Linh nhất định sẽ mạnh mẽ ngã lăn trên đất, khi đó sợ là sẽ bất tỉnh nhân sự. Nhưng dù có tiếp được, trước ngực Tư Đồ Linh vẫn vô cùng đau đớn, ngũ tạng lục phủ đều giống như bị lệch khỏi vị trí ban đầu vậy, trong cổ có vị ngai ngái, nàng ta cũng không nhịn được nữa nhổ ra một búng máu tươi.

Mộc Miểu Miểu lập tức trợn mắt lên, hô: "Tiểu Linh!"

Hàn Phỉ đứng lên, trầm mặc một hồi, cảm nhận được tiếng gió bên tai, người kia lại một lần nữa xuất hiện ở nàng bên cạnh.

"Ngươi không cần làm như vậy, nàng không thể thương tổn ta được."

Hàn Phỉ cũng không nói đùa, hiện tại nàng không thể ứng đối với những đồ vật tĩnh, ví dụ như tảng đá hay cành cây, nhưng đối với những thứ động đậy, nàng có thể mẫn cảm cảm nhận được không khí phất động, vì thế vẫn có thể tự vệ. Chỉ là.. cảm giác được người khác bảo hộ cũng không khó tiếp thu lắm a, thậm chí trong lòng còn có chút mềm mại.



Người kia băng lãnh nói: "Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, thật là trơ trẽn."

Tư Đồ Linh vốn bị thương nặng thống khổ muốn chết, khi nghe thấy câu nói này, không thể kiềm chế được, lại phun ra một ngụm máu, lập tức nhắm mắt lại, cứ như vậy ngất xỉu.

Mộc Miểu Miểu tránh thoát khỏi hộ vệ, chạy tới, thăm dò hơi thở củaTư Đồ Linh, sau khi chắc chắn nàng ta còn thở mới cảm thấy nhẹ nhõm, nàng lập tức quỳ xuống, không chút do dự, nói: "Xin Hàn cô nương thứ tội, Tiểu Linh không hiểu chuyện mới đắc tội Hàn cô nương, ta thay nàng xin lỗi ngài! Hàn cô nương thứ tội!"

Hàn Phỉ nghe thấy có tiếng người quỳ xuống, trong lòng không thể không cảm thán, Tư Đồ Linh ngược lại là kết giao được một bằng hữu tốt, chỉ là không biết tình cảm của người bạn này còn có thể bị nàng ta tiêu hao bao lâu.

"Không cần xin lỗi ta, là bằng hữu của ta ra tay có chút nặng, hắn chỉ là, ừm, quá quan tâm ta."

Mộc Miểu Miểu nhìn về phía nam nhân kia, thân thể vô thức run rẩy một hồi, trực giác nói cho nàng biết, người đàn ông này còn đáng sợ hơn Hàn cô nương, nhất là đôi mắt không mang theo bất kỳ tâm tình gì kia, giống như là trong mắt hắn tất cả mọi người đều không phải là còn sống vậy. Đáy lòng Mộc Miểu Miểu bắt đầu oán giận Tư Đồ Linh đã hôn mê, vì sao mỗi một lần nàng ta gây ra thị phi nàng đều phải giải quyết, hết lần này tới lần khác, mỗi một lần đều là mạo hiểm, mà chính nàng ta lại không thèm đối mặt!

Mộc Miểu Miểu hít sâu vào một hơi, nói: "Thật xin lỗi!"

Nam nhân kia đeo mặt nạ, không nhìn thấy sắc mặt hắn, Mộc Miểu Miểu cũng không dễ phân biệt hắn có biểu hiện gì, chỉ là thấp thỏm bất an quỳ, quỳ rất lâu, đến khi đầu gối Mộc Miểu Miểu phát đau.

Hàn Phỉ cũng hiếu kì, nói: "Ngươi không cho nàng đứng lên sao?"

Chỉ nghe người kia nhàn nhạt nói: "Không phải là ta bắt nàng quỳ xuống."

Hàn Phỉ: "..."

Vì thế ngài cảm thấy không cần gọi nàng lên đúng không?

Cái Logic gì thế này! Hàn Phỉ là làm cho khóc cười không được, trong lòng cũng không có bao nhiêu oán khí, đối với hành động vừa rồi của Tư Đồ Linh nàng cũng có thể hiểu được, dọc theo đường đi, đối với Tư Đồ Linh mà nói chỉ sợ cũng kìm nén một luồng oán khí, vì thế lúc biết được ánh mắt của nàng không nhìn thấy liền cảm thấy cơ hội đã đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play