Nếu như có thể, Mộc Miểu Miểu không muốn bồi tiếp Tư Đồ Linh điên náo một chút nào, nhưng người trong gia tộc đã tìm tới, căn bản sẽ không cho phép nàng rời đi, những người này đều là hộ vệ gia tộc phái tới, dự định sau khi thay Tư Đồ Linh giải quyết xong ấm ức liền lập tức đưa các nàng trở về. Điều này khiến việc các nàng trăm cay nghìn đắng mới có thể chạy đến đây toàn bộ đều trở nên uổng phí, mà tất cả, chỉ là bởi vì Tư Đồ Linh nuốt không trôi cơn giận này. Lần đầu tiên trong đời, trong lòng Mộc Miểu Miểu sinh ra oán giận với Tư Đồ Linh.

Lúc thân ảnh Hàn Phỉ xuất hiện ở cầu thang, Tư Đồ Linh xoạt một tiếng lập tức đứng lên, ánh mắt trở nên sắc bén, nói thẳng: "Ngươi rốt cục đã chịu đi xuống."

Hàn Phỉ cười một cái, duỗi cái lưng mỏi, nói: "Nhiều người hoan nghênh ta như vậy sao? Tiểu nữ tử như ta sao có thể thừa nhận chứ."

Tư Đồ Linh hung tợn nói: "Ân oán ngươi bẻ tay ta còn chưa giải quyết! Đừng si tâm vọng tưởng ta sẽ hoan nghênh ngươi!"

Hàn Phỉ ung dung thong thả nói: "Thế nào, đây là cách ngươi báo đáp ân tình đấy à?"

Tư Đồ Linh nghiến răng nghiến lợi nói: "Báo đáp đáp ân tình? Gặp quỷ đi!"

Hàn Phỉ dựa vào lan can, từ trên xuống dưới nhìn bọn họ, sau đó tầm mắt rơi vào trên người Mộc Miểu Miểu, nói: "Ai, ngươi đây là cũng giúp đỡ nàng tới bắt ta sao?"

Mộc Miểu Miểu thấy ánh mắt Hàn Phỉ rơi trên người mình, sững sờ một hồi, nói: "Không, không phải, ta ngăn cản, nhưng, nhưng.."

Tư Đồ Linh trực tiếp cắt ngang lời nàng nói: "Miểu Miểu, đủ rồi, đừng nói nữa, ngươi không nên nói nhiều như vậy!"

Mộc Miểu Miểu lộ ra vẻ mặt khó chịu, nhưng đến cùng vẫn là ngậm miệng, chỉ là trong thần sắc còn mang theo vẻ thương hại Hàn Phỉ, bởi vì Mộc Miểu Miểu biết rõ, thực lực của những hộ vệ đang có mặt ở đây là tương đối cường hãn, tuyệt đối không phải một người là có thể giải quyết được. Điều này cũng có nghĩa là, hậu quả của Hàn Phỉ trong mắt Mộc Miểu Miểu đã nhất định.

Ngược lại là Hàn Phỉ vô cùng lười biếng dựa vào lan can cầu thang, biểu hiện tự nhiên nói: "Vậy rốt cục là ngươi muốn làm cái gì?"

Tư Đồ Linh lộ ra một vệt thần sắc oán độc, nhìn chằm chằm Hàn Phỉ nói: "Ngươi vặn gãy cổ tay ta, rất đơn giản, chỉ cần ngươi trả giá một cái tay là đủ."



Hàn Phỉ 'ờ' một tiếng, vẫy vẫy tay mình, nói: "Ngươi muốn một cái tay của ta?"

Tư Đồ Linh hất cằm lên, cười một cái, nói: "Có phải rất có lời hay không? So với mất mạng, chỉ là muốn của ngươi một cái tay thôi, ta không ra tay độc ác như vậy coi như là tích đức!"

Hàn Phỉ câu lên khóe môi, nói: "Ta chẳng qua là vặn gãy cổ tay của ngươi, ngươi đòi chặt một cái tay của ta, vậy mà vẫn còn mở miệng nói lòng dạ ngươi rất mềm yếu à? Đạo lý như vậy ta cũng coi như là lần đầu tiên nhìn thấy, thật là được mở mang hiểu biết."

Dù là ai cũng nghe thấy vẻ trào phúng trong giọng nói của Hàn Phỉ, ngay cả Mộc Miểu Miểu cũng cảm thấy, Tư Đồ Linh thật sự là quá phận quá đáng, nàng rốt cục không nhịn được, đứng ra, ngăn trước mặt Tư Đồ Linh, nói: "Tiểu Linh! Đủ rồi! Đừng nháo nữa! Chúng ta về nhà đi, coi như ta cầu xin ngươi, chúng ta về nhà đi!"

Tư Đồ Linh đẩy Mộc Miểu Miểu ra, ngữ khí ác liệt nói: "Miểu Miểu, ngươi đến cùng là đang giúp đỡ ai! Ngươi có còn là người của Cơ Quan Thành chúng ta hay không!"

Hàn Phỉ nhạy cảm bắt lấy đến từ mấu chốt trong lời nói của Tư Đồ Linh, Cơ Quan Thành? Cái từ này đã rất lâu chưa từng xuất hiện, đúng là không nghĩ tới hai người kia lại là người của Cơ Quan Thành, nếu vậy..

Hàn Phỉ đột nhiên nghĩ đến một người, một người đã rất lâu chưa gặp, Man Diệp. Nói đến mới nhớ, vị Man tiểu công tử này tựa hồ chiếm cứ một phần trong ký ức của nàng.

Hàn Phỉ rất nhanh thu hồi tâm tư, nhìn về phía Tư Đồ Linh, nói: "Các ngươi tới từ Cơ Quan Thành?"

Thần sắc Tư Đồ Linh lập tức trở nên kiêu căng, nói: "Đúng, chúng ta chính là đến từ Cơ Quan Thành, làm sao, ngươi sợ à?"

Hàn Phỉ lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Cơ Quan Thành a, nhưng sao ta nhớ là Man gia ở Cơ Quan Thành mới là gia tộc độc chiếm thiên hạ?"

Mộc Miểu Miểu nhỏ giọng giải thích, nói: "Man gia chính là chủ nhà, chúng ta đã tách ra, nhưng trên danh nghĩa vẫn thuộc về Cơ Quan Thành, chúng ta là người của Tư Đồ gia cùng Mộc gia, lần này rời nhà vốn là muốn đi tới Minh Quốc tham gia giải đấu Y Thánh do Minh Quốc cùng Trung Thảo Đường tổ chức."

Tư Đồ Linh thấy Mộc Miểu Miểu đem tất cả mọi chuyện nói ra hết, tức giận nói: "Miểu Miểu! Ngươi nói nhiều như vậy làm gì!"

Mộc Miểu Miểu cắn chặt môi dưới, nói: "Tiểu Linh, thật sự là đủ rồi, chúng ta đừng làm lớn chuyện nữa, hiện tại trong tộc đổi gia chủ, sự tình đã rất loạn, chúng ta cũng đừng tăng thêm thị phi nữa có được không?"



Tư Đồ Linh cười lạnh một tiếng, giờ khắc này nàng sớm đã bị cơn ác khí trong lòng cho làm cho hôn mê đầu óc, nhất là nỗi đau đớn bị vặn gãy cổ tay tối hôm qua làm cho nàng nhớ tới liền run rẩy, lập tức càng thêm muốn cho Hàn Phỉ một bài học.

"Chủ nhà đổi vị vốn là chuyện nên làm, khi đó Tư Đồ gia cùng Mộc gia chúng ta đều sẽ trở nên trọng yếu, ta căn bản cũng không cần phải chịu oan ức như thế!"

Tư Đồ Linh càng ngày càng cảm thấy mình không nên nhịn xuống một hơi này, trực tiếp vẫy tay, nói: "Bắt lấy nữ nhân này cho ta!"

Các hộ vệ bên cạnh lập tức hành động, mục tiêu nhắm thẳng vào Hàn Phỉ. Lúc những hộ vệ kia xông lên cầu thang, thân thể Hàn Phỉ giống như sợi lông vũ vậy, nhẹ nhàng vọt lên, trực tiếp rơi trên lan can, mũi chân nhẹ điểm, rõ ràng là một cước nhìn mềm yếu vô lực, nhưng trực tiếp đạp lăn một nam nhân đang nhào lên muốn bắt lấy nàng. Bóng người ở giữa không trung bay đi, trực tiếp liền đụng lật một cái bàn, ngã trên mặt đất, không thể bò lên nổi nữa.

Một cước của Hàn Phỉ trực tiếp khiến tất cả mọi người bị khiếp sợ, lực đạo kia căn bản cũng không phải người bình thường có thể có, nhất là ở đây rõ ràng đều là hộ vệ của Cơ Quan Thành làm sao có thể dễ dàng bị người đạp cho một cái liền không thể bò dậy nổi. Hơn nữa người này còn là một nữ nhân!

Tư Đồ Linh cũng khiếp sợ một hồi, ánh mắt nàng khó có thể tin nhìn Hàn Phỉ còn đứng ở trên lan can, thân ảnh vô cùng ổn định.

"Ngươi, ngươi.."

Hàn Phỉ khoanh tay trước ngực, biểu hiện nhàn nhạt nói: "Ta không thích động thủ, cũng vô ý đắc tội, nếu đau đớn tối hôm qua khiến ngươi ghi thù, thì là ta không đúng, có điều ta cảm thấy, ngươi cần dạy dỗ một chút thôi."

Tư Đồ Linh suýt nữa cắn nát cả hàm răng, quá kiêu ngạo! Thật sự là quá kiêu ngạo! Nữ nhân này!

"Lên a! Đều lên cho ta! Ta không tin nhiều người như vậy còn không bắt được một người phụ nữ!"

Rất nhanh, Tư Đồ Linh liền biết, thật đúng là nhiều người như vậy cũng không bắt được một người phụ nữ.

Toàn bộ sảnh lớn của khách sạn đều loạn tung cả lên, bàn ghế đều ngã đổ, không ngừng có người ngã xuống, đập hỏng bàn, mà chưởng quỹ cùng tiểu nhị vẫn trốn ở dưới quầy hàng, sợ bị liên lụy, nhất là những người này còn đến từ Cơ Quan Thành, đó cũng không phải là nơi những dân đen như bọn họ có thể đắc tội! Thật sự là đen đủi tám đời mới đụng phải đám người này! Cho dù là cho nhiều tiền hơn nữa cũng không đáng giá!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play