Tình cảnh này dọa cho ông chủ phát hoảng, hắn chưa từng thấy có người có thể dễ như ăn cháo tới gần con ngựa này như thế, ngay cả chính hắn đều phải trải qua qua một đoạn thời gian dài rèn luyện mới có thể tới gần, phải biết rõ lúc trước hắn suýt chút nữa là bị nó đá không biết bao nhiêu lần.

Động tác của Hàn Phỉ rất nhẹ nhàng, như là đang vuốt ve một đứa bé vậy. Con ngựa cũng vô cùng thuận theo, mặc cho Hàn Phỉ vuốt ve.

Hai người đứng một bên nhìn cũng có chút trợn mắt ngoác mồm, trong đó có một người không tin tà thuyết nói: "Ông chủ, không phải là người đang đe dọa chúng ta đấy chứ, ngựa này có chỗ nào đáng sợ hả?"

Nói xong, còn đem tay đưa tới, lúc Hàn Phỉ cùng ông chủ còn chưa kịp ngăn cản liền muốn sờ đầu con ngựa.

"Xuy -- --"

Một tiếng hí vang lên, con ngựa dưới tay Hàn Phỉ vốn vô cùng dịu ngoan lại đột nhiên nổ tung, nhấc cao cái móng trước còn tốt, muốn đá tới, Hàn Phỉ tay mắt lanh lẹ kéo dây cương của nó lại, miễn cưỡng xượt qua người kia.

Người kia đã triệt để bị dọa sợ, đầu gối mềm nhũn trực tiếp ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch một mảnh, rõ ràng là bị kinh hãi quá độ, đồng bạn của nàng liền vội vàng đỡ nàng lên, nói: "Tiểu Linh ngươi không sao chứ?"

Ông chủ dậm chân một cái, cũng đi tới, nói: "Ta không phải đã nói rồi sao! Con ngựa này tính tình cực kì cương liệt, vậy mà không chịu tin ta! Hiện tại thì tốt rồi!"

Hàn Phỉ không thể không dùng tới lực đạo mới kim được con ngựa xuống, mà người đang ngồi bệt trên mặt đất kia rõ ràng là chưa bao giờ phải chịu kinh hãi như vậy, cũng quên bản thân vẫn đang nữ giả nam trang, trực tiếp oa một tiếng khóc lên.

"Hù chết ta, hù chết ta, ô ô ô ô.."

Hàn Phỉ an ủi con ngựa, hất đầu liếc mắt nhìn người vẫn còn đang khóc đến không chịu nổi kia, nói: "Không thể tùy ý vuốt ve chiến mã, vừa rồi ông chủ đã nhắc nhở ngươi, vì sao không nghe?"

Hàn Phỉ thật sự rất khó có hảo cảm đối với loại người biết rõ trong núi có hổ mà vẫn cố chấp đi vào này, vừa rồi nếu không phải nàng kéo lại, nữ nhân này phỏng chừng sẽ trực tiếp bị đạp bay, lực đạo của chiến mã, dù có què cũng không thể khinh thường.

Người vốn bị hù dọa hiện tại lại nghe thấy Hàn Phỉ cùng ông chủ bán ngựa trách móc, lập tức liền bùng nổ, nói: "Ngươi đây là đang trách ta sao! Tại sao ngươi không cố gắng dắt ngựa? Còn ngươi nữa, ngựa như vậy, vừa hung hăng lại dã man, còn giữ làm cái gì! Đều tại hai người!"

Sắc mặt ông chủ lập tức rất khó coi, trong lòng cười khổ, nhưng cũng là do ngựa của mình suýt nữa hại người, là hắn đuối lý, không thể làm gì khác hơn là nói: "Để đến mai ta sẽ tiễn nó đi."



Hàn Phỉ siết chặt nắm tay, nói: "Ông chủ, đừng bỏ nó, ngựa này ta mua, bao nhiêu bạc?"

Ông chủ nghe xong sững sờ một hồi, nói: "Cô nương, ngươi thật sự muốn mua con ngựa này?"

Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Đúng thế, chiến mã không nên bị đối xử như thế, nó là một chiến sĩ rất xuất sắc."

Ông chủ cũng không nhịn được thay đổi sắc mặt, hắn là người bán ngựa, đương nhiên cũng có cảm tình với chúng, thấy Hàn Phỉ nặng tình nặng nghĩa như vậy, quả là hiếm thấy, trong lòng hơi động, nói: "Nếu như cô nương thật tâm muốn, ngựa này ta đưa cho cô nương đi, coi như là kết một mối thiện duyên, để chiến mã này nửa đời sau không lo."

Hàn Phỉ không khước từ, khẽ cười nói: "Cảm ơn ông chủ."

Thấy mình bị lạnh nhạt, mà con ngựa đáng chết kia còn không bị gϊếŧ, người bị té lăn trên đất lập tức bò lên, tức giận nói: "Loại ngựa què lại hung hăng như thế, ngươi mua về làm cái gì?"

Hàn Phỉ cười híp mắt lời nói: "Ai cần ngươi lo."

Nàng kia sắp tức điên, bị đồng bạn kéo lại: "Ngươi bình tĩnh đi, chúng ta không thể gây chuyện thị phi vào lúc này, đi thôi, đi mua ngựa."

"Nhưng mà, chuyện này.."

"Chúng ta không có thời gian, đại hội sắp bắt đầu, đây chính là thịnh điển y sư hiếm thấy, chúng ta không thể bỏ qua."

Nói xong, liền lôi người đi. Hàn Phỉ nhìn theo bóng lưng các nàng, đăm chiêu. Thịnh điển y sư? Minh Quốc? Tựa hồ, đã có chuyện gì đó xảy ra lúc nàng không biết rồi. Hàn Phỉ thu tầm mắt lại, cũng dắt ngựa đi, vì thương thế của nó, Hàn Phỉ cố ý đi một chuyến tới hiệu thuốc mua chút dược tài. Đáng nhắc tới là, hiện tại các hiệu thuốc đã vô cùng hoan nghênh nữ tử tiến hành mua thuốc, ngoại trừ Trung Thảo Đường còn ngoan cố bảo thủ không muốn thủ tiêu quy tắc này ra, ở những hiệu thuốc khác đã có Nữ Đại Phu xuất hiện. Không thể không nói, điều này thật là một sự tiến bộ cực lớn.

Mua xong dược tài, Hàn Phỉ không lập tức rời đi, mà tìm một khách sạn, tạm thời dừng lại một ngày. Hàn Phỉ cảm thấy, móng của con ngựa cũng không phải là không cứu được. Đêm đó, lúc Hàn Phỉ đang thay thuốc cho Bá Vương liền nghe được một ít tiếng động. Đúng vậy, không sai, Hàn Phỉ đặt tên cho chú ngựa là Bá Vương. Ngựa này rất có cá tính, quả thực là Bá Vương không thể nghi ngờ.

Quay trở về đề tài chính, Hàn Phỉ nghe thấy tiếng động vang lên từ cửa sau của khách sạn, còn hết sức rõ ràng, Hàn Phỉ thậm chí cảm nhận được khí tức có chút quen thuộc.



Nàng đón đến, vỗ nhẹ vào đầu Bá Vương, nói: "Chờ ta một chút, ta đi xem sao."

Nói xong, Hàn Phỉ liền thu dọn đồ đạc đi về phía cửa sau. Khi nàng đi tới nơi, đã nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc, đây chẳng phải là hai người nữ giả nam trang ban ngày đụng mặt hay sao, có điều giờ khắc này bọn họ đang bị mấy nam nhân đầy mùi rượu bao vây ở giữa.

"Các ngươi muốn làm cái gì?"

Cô nương kia sức lực không đủ hô, không hề có chút dũng khí khi đối đầu với Hàn Phỉ lúc ban ngày nữa.

"Khà khà khà, cô nương này thật là xinh đẹp a!"

Cô nương kia kinh ngạc, nói: "Ngươi, ngươi đang nói cái gì? Ta không phải là cô nương, ta là nam! Nam! Thả ta ra! Các ngươi thả ta ra!"

"Haha haha, các ngươi nghe thấy không, nàng nói nàng là nam! Nam! Haha haha, cười chết ta!"

"Cô nương này thật không biết điều, sợ là cho rằng mắt chúng ta bị mù rồi, khuôn mặt xinh đẹp như thế lại còn nói mình là nam!"

"Ngươi mà là nam, vậy ta là nữ đấy!"

"Mọi người lại đây, ôm người trở lại thoải mái một chút, loại nữ nhân dám mặc y phục nam nhân như vậy e là cũng không phải loại đàng hoàng gì!"

Nói xong, mấy nam nhân lại càng là khoa trương đắc ý vây quanh, ngay lúc bọn hắn sắp duỗi ra ma trảo, cô nương kia đã nhìn thấy Hàn Phỉ đang nhàn nhã ghé vào trên tường rào, lập tức hô to: "Mau tới cứu chúng ta! Ngươi mau tới cứu chúng ta!"

Hàn phỉ vốn định xem cuộc vui liền sững sờ, đến cùng vẫn quyết định ra tay. Kỳ thực nàng cũng không muốn quản việc không đâu, nhất là cả hai cô nương này cũng không có vẻ là người nhu nhược, nhưng tựa hồ cứ như vậy buông tay mặc kệ cũng không tốt lắm.

Hàn Phỉ vỗ vỗ tro bụi trên người, nói: "Các ngươi là mấy đại nam nhân mà lại bắt nạt nữ nhân thì có bản lĩnh gì?"

Lúc này, Hàn Phỉ mặc một thân y phục mộc mạc, bùn đất trên mặt vẫn không lấy xuống, lúc những người kia nhìn thấy Hàn Phỉ một thân gầy yếu đi đến liền cười càng lớn tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play