Bách Lý Mân Tu ngồi trong thư phòng, công công thiếp thân hầu hạ đang quy quy củ củ hầu ở một bên, thấp giọng nói: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, người cũng đã sắp xếp thỏa đáng."
Bách Lý Mân Tu kiềm chế tâm tình kích động, duy trì vẻ mặt bình tĩnh, nói: "Ừm, làm rất tốt, phải bảo đảm chuyện này không có sơ hở nào."
Công Công lập tức nói: "Yên tâm đi, Hoàng Thượng, nô tài cũng đã giao việc thỏa đáng, sẽ không xảy ra sự cố."
Cho dù Công Công đã nói chắc chắn, nhưng trong lòng Bách Lý Mân Tu dù sao vẫn luôn có cảm giác không vững vàng, giống như sắp có chuyện gì đó ngoài dự liệu phát sinh.
Bách Lý Mân Tu chần chờ một hồi, nói: "Hoàn thành sớm tất cả mọi chuyện đi, có thể rút nhanh được bao nhiêu thì rút."
Công Công thoáng chần chờ một hồi, vẫn hết sức hiểu chuyện nói: "Vậy để nô tài đi sắp xếp."
Bách Lý Mân Tu vừa muốn gật đầu, nhưng đột nhiên, một trận khiếp đảm không cách nào khống chế xông tới, làm hắn không thể không đưa tay che ngực, sắc mặt lập tức vô cùng khó coi.
Công Công nhìn thấy Hoàng Thượng như vậy, sợ đến mức hồn phi phách tán, vội vàng nói: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ngài không sao chứ? Nô tài tuyên ngự y cho ngài!"
Bách Lý Mân Tu đưa tay ngăn cản, nói: "Không cần."
Công Công có chút bất an nói: "Hoàng Thượng mấy ngày gần đây đều bận rộn chính sự, nhưng mong Hoàng Thượng bảo trọng Long Thể a!"
Bách Lý Mân Tu nhắm mắt, nhưng trận khiếp đảm kia vẫn không cách nào khống chế, thậm chí còn có xu thế càng lúc càng kịch liệt, Bách Lý Mân Tu cũng không ngồi yên được nữa, lập tức từ trên ghế đứng dậy, che ngực.
"Hoàng Thượng, ngài.."
Công Công vừa định an ủi vài câu, nhưng thấy sắc mặt Hoàng Thượng đột nhiên biến hóa thất thường, khiến người khác vừa nhìn thấy đã run rẩy trong lòng. Bách Lý Mân Tu đột nhiên nghĩ, trận khiếp đảm mãnh liệt này có chút quen thuộc, giống như năm năm trước, lúc Hàn Phỉ mất tích hắn cũng từng cảm thụ qua, đừng nói là lần này..
Ý niệm này vừa lóe lên, Bách Lý Mân Tu cảm thấy đau đầu một hồi, hắn cũng không thể bình tĩnh lại, quay đầu lạnh giọng nói: "Người sắp xếp ở nơi nào?"
Công Công lập tức phản ứng lại, nói: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, ở trong cung Vũ Hà!"
Bách Lý Mân Tu xoay người rời đi, lúc Công Công muốn theo sau liền bỏ lại một câu: "Đừng đi theo trẫm, cho tất cả mọi người lui ra!"
Bách Lý Mân Ty bỏ lại tất cả mọi người, một thân một mình vội vã đi đến cung Vũ Hà, khi đẩy cửa điện ra, cảm giác khiếp sợ trong lòng Bách Lý Mân Tu mới biến mất. Hắn phun ra một ngụm trọc khí, bình tĩnh tâm thần, đi vào trong phòng, cũng đóng cửa phòng lại.
Lúc này đã là đêm khuya, chỉ có tiếng côn trùng kêu ngoài cửa sổ vang vọng, những binh sĩ canh gác cũng đều lặng lẽ đi lại, trong cung phần lớn người cũng đã ngủ, ngay cả thân ảnh trong bóng tối đang nằm trên giường kia tựa hồ cũng đang ngủ say.
Lúc ánh mắt Bách Lý Mân Tu đặt lên bóng người đang nằm kia, trái tim trong phút chốc mềm mại xuống. Thân ảnh đó giống như một ngọn nến tồn tại trong tim hắn, vừa muốn thương tiếc, lại vừa sợ đụng vào. Bác Lý Mân Tu đứng một hồi, đợi khí lạnh trên người tản bớt đi một chút mới tới gần, hắn không muốn người kia bị nhiễm lạnh, một chút cũng không muốn.
Bách Lý Mân Tu bước rất nhẹ, nhẹ đến nỗi không nghe thấy tiếng, như như sợ đánh thức bóng dáng đang say ngủ kia, mãi đến tận lúc hắn đứng ở bên mép giường, mà ánh trăng từ ngoài cửa sổ cũng đang chiếu rọi lên hình dáng nằm trên giường. Gó má tính xảo ở dưới ánh trăng được độ them một tầng ánh sáng ấm áp, khiến trái tim của Bách Lí Mân Tu càng thêm mềm mại, dường như cảm giác khiếp đảm vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn. Nhìn một chút, ánh mắt Bách Lý Mân Tu trở nên say mê, hắn không nhịn được ngồi xuống, ghé sát vào một chút, gương mặt xinh đẹp tinh xảo kia bởi vì nhắm mắt lại mà có vẻ yên tĩnh, dung nhan say ngủ như có một luồng ma lực, mạnh mẽ hấp dẫn ánh mắt của hắn. Chỉ cần vừa nghĩ tới không lâu nữa, Hàn Phỉ, không, bây giờ là Huyễn Vũ, sẽ gả cho hắn, Bách Lý Mân Tu liền không nhịn được lộ ra một nụ cười mỉm, một nụ cười ôn nhu.
"Huyễn Vũ.."
Hắn nhẹ nhàng gọi cái tên này. Nhưng người trên giường vẫn ngủ say, không nghe thấy gọi. Bách Lý Mân Tu do dự một chút, cuối cùng đưa tay ra, nhẹ nhàng đụng vào gương mặt Hàn Phỉ, xúc cảm mềm mại làm hắn yêu thích không nỡ buông tay. Từ đôi mắt, cái mũi, gò má, thậm chí là hàng lông mi cong cong kia cũng không buông tha, hắn từng tấc từng tấc dùng đầu ngón tay cảm thụ, thậm chí còn cảm nhận hơi thở trong mũi nàng, hơi thở tươi mát, ở ngay bên cạnh hắn. Cảm giác này, làm người si mê.
Đầu ngón tay của Bách Lý Mân Tu cuối cùng đi đến miệng Hàn Phỉ. Đôi môi đỏ tươi giống như đóa hồng nở rộ khẽ nhếch, giống như có khí tức nhẹ nhàng phun ra. Lúc đầu ngón tay Bách Lý Mân Tu dừng lại trên bờ môi mềm mại của nàng, sắc mặt vốn bình tĩnh của hắn rốt cục có biến hóa, ôn nhu trong đôi mắt rốt cục mang theo một tia du͙ƈ vọиɠ như của dã thú. Đó là một loại ham muốn, ham muốn thuộc về nam nhân.
Đối diện với nữ nhân mình yêu mến cứ như vậy không hề phòng bị nằm ở trước mắt, không có nam nhân nào có thể thờ ơ không động lòng, chỉ là cảm giác thương tiếc mạnh mẽ trong lòng khiến Bách Lý Mân Tu không làm ra chuyện gì tiếp theo, mà vẫn ẩn nhẫn, nhưng ẩn nhẫn cũng có giới hạn, nếu không phải vì muốn cho nàng một nghi thức hoàn chỉnh, e là Bách Lý Mân Tu đã sớm chiếm giữ lấy Hàn Phỉ. Chỉ có như vậy, nàng mới hoàn toàn thuộc về hắn.
Bách Lý Mân Tu rút về tay, hít sâu nhiều lần mới miễn cưỡng kiềm chế được cảm xúc, khiến cho cảm giác khô nóng trên người vơi đi chút ít, sau đó hắn đứng dậy, đang muốn rời đi, nhưng vừa xoay người, lại bỏ không được người phía sau. Hắn quyết định đòi một ít hồi báo. Hắn quay người lại thể, cúi người xuống, khuôn mặt anh tuấn tới gần mặt Hàn Phỉ, sau đó đôi mắt hắn tối sầm lại, môi mỏng ghé sát, tựa hồ muốn phủ lên đôi môi đỏ mọng kia. Ngay lúc môi hắn sắp chạm đến, một thanh âm mang theo hàn ý truyền đến.
Bách Lý Mân Tu dừng lại, hắn nhìn người dưới thân không biết từ lúc nào đã mở mắt ra, cặp mắt vốn nên hồn nhiên như con thỏ đã biến mất, thay vào đó là đôi mắtqune thuộc trong ký ức, mang theo cái nhìn sáng như tinh không.
Bách Lý Mân Ty gần như tỉnh ngộ trong nháy mắt. Đây là Hàn Phỉ, không phải là Huyễn Vũ.
Hàn Phỉ đẩy người đang ghé sát trên thân ra, nhẹ nhàng vươn mình nhảy xuống giường, trên gương mặt đẹp đẽ không còn dung mạo ngọt ngào khi ngủ, mà là vẻ mặt lạnh lùng.
Hàn Phỉ đưa tay xoa bóp cái trán, nơi đó vô cùng đau đớn, nhưng đau đớn này cũng làm nàng cảm nhận càng rõ ràng, giờ khắc này mình còn sống. Sống một cách hoàn chỉnh. Nhưng, Đào Bảo, đã biến mất.
Hàn Phỉ cơ hồ là dùng hết sức lực toàn thân mới đè được cảm giác bi thương đang xông tới kia xuống. Nàng không có sự lựa chọn. Nàng, chỉ có chịu đựng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT