Hoa Phi nói năng có khí phách, mỗi một chữ đều giống như đâm từng nhát vào trái tim của Bách Lý Mân Tu.
Nửa ngày sau, Bách Lý Mân Tu chậm rãi ngẩng đầu lên, nói: "Như vậy, ta nên làm như thế nào?"
Hỏi ra câu nói này, dáng vẻ Bách Lý Mân Tu cũng hết sức thống khổ, giống như đang bị giằng xé trong một loại tâm tình nào đó vậy, thần sắc hắn còn có một tia mê man, đây là một loại tâm tình không nên tồn tại trên người một đế vương.
Hoa Phi dần lộ ra vẻ tươi cười, nhưng trong vẻ tươi cười này, còn có vui sướng, cũng có một tia thống khổ. Hoa Phi đối với Bách Lý Mân Tu có bao nhiêu oán hận, thì cũng đồng nghĩa với tình cảm nàng dành cho hắn sâu nặng bấy nhiêu, nàng không thể dứt bỏ thứ tình cảm này, cho nên khi nàng yêu một người nam nhân kiêu ngạo như vậy, thân là Hoàng Đế một nước, giờ khắc này lại bởi vì một người phụ nữ khác, mà lộ ra vẻ yếu đuối, lộ ra vẻ khẩn cầu trước mặt nàng.
Hoa Phi nỗ lực che giấu sự chua xót trong lòng, nàng nhắm mắt, kìm nén nước mắt chực trào ra, sau đó treo lên một nụ cười, nói: "Hoàng Thượng, ngài đã từng nghe qua câu nói, không chiếm được, liền cướp đoạt; không cướp được, liền hủy diệ chưa?"
Ánh mắt Bách Lý Mân Tu hơi kinh ngạc, không nói gì.
Hoa Phi chậm rãi đến gần Bách Lý Mân Tu, nàng đi rất chậm, rất chậm, mỗi một bước, đều giống như dẫm trên một sợi dây, theo mỗi một bước hạ xuống, nàng lại nói ra một câu.
"Hoàng Thượng, ngài từ trước đến giờ quá mức ôn hòa với người khác, luôn cảm thấy chờ đợi là sẽ có kết quả tốt, nhưng như vậy sẽ không bao giờ đạt được những gì ngài luôn chờ mong."
"Hoàng Thượng, ngài muốn lấy cho bằng được Hàn cô nươn như vậy, thì vì sao không cường ngạnh lưu nàng lại? Dù có làm nàng hận ngài, còn tốt hơn cả đời này, nàng vĩnh viễn mìm cười trong lòng người khác."
"Hoàng Thượng, ngài là đế vương, nếu như ngay cả thế, cũng không thể có được một người, vậy ngài khổ cực như vậy, cố gắng leo lên vị trí này như vậy, thì có tác dụng gì?"
"Hoàng Thượng, ngài phải thay đổi, đừng câu nệ với thứ ngài cho đó vốn là của mình."
Cuối cùng, Hoa Phi đứng lại trước mặt Bách Lý Mân Tu, nàng thành công nhìn thấy bệ hạ của nàng, người nàng luôn ái mộ, ánh mắt rốt cục lộ ra một vệt đen tối. Trong lòng Hoa Phi cười vui sướng, đúng thế, bệ hạ nàng đã từng ưa thích chẳng qua cũng chỉ là một người đáng thương, đã như vậy, thì triệt để hư thối đi, cũng giống như nàng vậy, ở chốn thâm cung này, hư thối, hỏng mất.
"Hoàng Thượng, ta nghe nói ngài liên tục không ngừng phái binh, mặc kệ khuyên can, chính là vì đánh bại Tần gia quân, nhưng làm như vậy trừ tiêu hao quốc lực ra, cái gì cũng đều vô dụng, người ngài yêu, vẫn ở bên người khác như cũ."
Bách Lý Mân Tu cúi đầu.
Hoa Phi cuối cùng đưa tay, chậm rãi vuốt lên khuôn mặt anh tuấn của Bách Lý Mân Tu, từ từ tô lại ngũ quan thâm thúy của hắn.
"Hoàng Thượng, ngay từ đầu ngài đã dùng sai cách, ngay cả chiến thuật biển người ngài cũng không sợ chút nào, vậy vì sao còn muốn uyển chuyển như thế?"
"Hoàng Thượng, tất cả, đều phải thay đổi."
Trong lãnh cung, rơi vào trầm mặc thật lâu. Không bao lâu, hậu cung vắng lặng của Vân Hỏa đột nhiên bạo phát vài tin tức khiếp sợ. Hoa Phi bị đày vào lãnh cung đột nhiên được Hoàng Thượng hạ lệnh thả ra. Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên có một phi tần bị đày vào lãnh cung còn có thể được triệu hồi. Càng khiến người ta khiếp sợ là, Hoa Phi lại được Hoàng Thượng hạ chỉ thăng cấp! Từ phi tử bình thường trực tiếp thăng cấp thành Hoàng quý phi!
Thánh chỉ này mới là tin tức triệt để làm cả hậu cung bùng nổ, nhất là trước đây không lâu Hoàng Thượng vừa mới xử lý vài tú nữ, ngay lúc người người đều cho rằng hoàng thượng là người không có hứng thú với nữ sắc, thì Hoa Phi cứ như vậy được ra khỏi lãnh cung! Càng khiếp sợ hơn chính là lên cấp Hoàng quý phi! Phải biết, Hoàng quý phi là vị trí chỉ dưới Hoàng hậu! Hơn nữa còn có thể dưới tình huống hậu cung không có hoàng hậu, chưởng quản thay phượng ấn!
Hành động này không chỉ khiến hậu cung rung chuyển, mà còn khiến rất nhiều quần thần trong triều đình khiếp sợ, nhưng ấn theo thân thế của Hoa Phi thì thật là không có khuyết điểm gì, nếu như không phải là không hiểu ra sao bị Hoàng Thượng đày vào lãnh cung, thì nàng cũng là một người ứng cử cho vị trí hoàng hậu. Muốn nói vui vẻ nhất, dĩ nhiên là Lão Hoàng đế đã thoái vị, đang vân du tứ hải, Hoa Phi vốn chính là phi tử hắn cố ý tuyển chọn cho Bách Lý Mân Tu, tướng mạo đứng đầu, cũng là nữ nhân tài giỏi có thể phụ trợ Bách Lý Mân Tu.
Ngay lúc tất cả mọi người đang suy đoán đế vương trẻ tuổi muốn làm gì, Bách Lý Mân Tu lại đột nhiên yên tĩnh. Sự yên tĩnh này tự nhiên không phải là yên tĩnh thật sự, mà thực chất là mọi cử động của Bách Lý Mân Tu đều được hắn làm từng bước, không có chỗ nào khác người. Tất cả những thứ này xem ra cũng vô cùng quỷ dị, ngay cả Hoa quý phi vừa lập xuống, cũng không được đế vương truyền triệu hàng đêm. Tất cả mọi người đềuo không hiểu Hoàng Thượng đang muốn làm gì, điều này cũng quá là thay đổi thất thường đi!
Nhưng trong cung chỉ có một người để ý thấy được chỗ không đúng, đó chính là Công công luôn hầu hạ bân cạnh hoàng thượng. Không biết từ khi nào, Hoàng thượng vốn thích mặc áo trắng, cũng không tiếp tục mặc nữa, thường phục của hắn cũng đổi thành màu đen sẫm, mà nụ cười ôn hòa kia vẫn giống như thường ngày, nhưng nụ cười đó căn bản không chạm đến đáy mắt, trong đôi mắt kia, không còn dáng vẻ của quá khứ. Đó là một loại lạnh lùng.. Thậm chí là ánh mắt nguy hiểm. Công Công cảm thấy, dáng dấp này của Hoàng Thượng quá xa lạ, mơ hồ, có chút đáng sợ..
Thường Lịch Sử đang chạy trốn, hắn vô cùng chật vật đào tẩu, bên người chỉ đem theo mười mấy thân binh thủ hạ, ngoài ra cũng không mang theo bất kì cái gì, nhưng cho dù là như vậy, hắn vẫn không hề cảm thấy có chút cảm giác an toàn nào. Thường Lịch Sử chỉ cần vừa nghĩ đến những chuyện xảy ra mấy ngày trước, liền không nhịn được cả người run rẩy. Hắn chưa bao giờ từng nghĩ, bản thân sẽ có một ngày chật vật chạy trốn như vậy, cho dù là chiến bại, hắn cũng đều có thể an toàn rút lui, nhưng chưa bao giờ từng nghĩ lại rút lui như thế này!.. Hiện tại mặc kệ chật vật hay không, chỉ cần có thể sống sót là tốt rồi!
Có thể từ trong trận đánh đó lui ra, hắn đã vui mừng thiếu điều quỳ lạy rồi! Quá thảm, thật sự là quá thảm! Thường Lịch Sử ngay cả những tiền tài bản thân sưu tầm cũng không thèm để ý, trực tiếp bỏ lại tất cả, chính mình mang theo vệ binh rời đi, hắn sợ nếu không đi nữa, thì ngay cả tính mệnh cũng phải để lại nơi đó! Binh lính cái gì đều là thứ hai, thắng thua cũng chỉ là giả, mạng hắn mới là quan trọng nhất! Nhất là lúc đối mặt với đám địch nhân kia, hắn ngay cả suy nghĩ phản kháng cũng không có.
Ngày ấy, Thường Lịch Sử vốn cho là mình đã nắm chắc phần thắng, không nghĩ tới không biết từ nơi nào lao ra một cơn sóng lớn người, những người này, nhân số đối với hắn mà nói cũng không tính là quá nhiều, nhưng khủng bố là lực chiến đấu của những người này quá mức cường hãn! Trên thân còn mang theo đủ các loại độc dược lung tung, đánh hai lần liền phóng thuốc độc! Còn có những kẻ cả người phát tán mùi vị tanh tưởi, không lộ ra vẻ biến hóa gì, giống như thi thể vậy, những người kia mới là kinh khủng nhất! Bị đao kiếm chém phải, cũng không thèm ngừng bước chân, đừng nói là đau đớn, ngay cả máu cũng không lưu lại một giọt! Trực tiếp liền dọa người sợ mất mật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT