Trong đầu Hàn Phỉ chỉ có ba chữ này, Hàn Linh, diệt. Hàn Linh. Tần Triệt.

Hàn Phỉ lập tức ngồi quỳ dưới đất, vẻ mặt hoảng hốt, nàng không thể tiếp thu sự thật như vậy, thậm chí còn lừa gạt mình nghe lầm.

"Không đâu giáo sư, cái này không thể nào, Hàn Linh đứng đầu tứ quốc, sẽ không cứ như vậy mà diệt, ngài nhất định là tra sai rồi! Cái này không thể nào!"

Phạm giáo sư cũng bị trạng thái của Hàn Phỉ dọa cho hoảng sợ, vội vàng đỡ nàng lên, cũng đưa cho Hàn Phỉ một chén nước ấm, nói: "Tiểu Phỉ ngươi khẩn trương như vậy làm cái gì, đây chẳng qua chỉ là một đoạn lịch sử thôi, sắc mặt ngươi làm sao lại khó nhìn như vậy, ngươi còn tốt đó chứ?"

Hàn Phỉ lắc đầu, cắn răng nói: "Phạm giáo sư, ngài nói tiếp đi, ta muốn biết rõ!"

Phạm giáo sư thở dài, nói: "Kỳ thực tư liệu về niên đại kia quá ít, rất nhiều thứ đều là suy đoán chủ quan dựa vào từng đoạn ghi chép rời rạc, vì thế ngươi cũng có thể nói ta là suy đoán sai, nhưng Hàn Linh, thực sự là bị diệt."

Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, nói: "Là ai diệt, làm sao bị diệt, có nói không ạ?"

Phạm giáo sư trầm tư một hồi, nói: "Vân Hỏa."

Hàn Phỉ ngẩn ra: "Tiểu Bạch?"

"Cường đại nhất khi đó chính là quốc gia Vân Hỏa này, vì thế cũng chỉ có thể là nó."

"Chuyện này.. Là ngài suy đoán sao?"

"Coi như là thế đi."

Hàn Phỉ có chút thở phào nhẹ nhõm, nàng không muốn tin đây là việc do Tiểu Bạch làm ra, trong ấn tượng của nàng, Tiểu Bạch không phải là người có dã tâm cường đại như thế.

Phạm giáo sư chỉnh lý tốt lại tư liệu, lấy ra một cuốn bút ký cũ nát, nói: "Đây là tư liệu hồi trước ta tìm được, rất ít ỏi, khi đó nghiên cứu còn khó khăn hơn cả bây giờ, vì thế rất quý hiếm, ta cho ngươi xem một chút."



Phạm giáo sư mở cuốn bút ký ra, phía trên còn viết rất nhiều nghiên cứu trước kia của hắn, nói: "Ta phát hiện nền văn minh sớm nhất là từ phía dưới một mê cung, lúc đó ta bất ngờ rơi vào, lúc đó ta còn chụp một tấm hình, ngươi xem, đây chính là cửa vào mê cung kia."

Hàn Phỉ nhìn tấm hình ố vàng, liếc mắt là đã nhận ra đó là mê cung phía dưới hoàng cung Hàn Linh, cũng là nơi quân của Khôi Nam ẩn tàng.

"Trong đó ta nhìn thấy rất nhiều bích họa, nhưng đáng tiếc, sau khi chụp được cửa vào mê cung, máy ảnh của ta lại hết pin, ta chỉ có thể dùng tay vẽ, phỏng chế ra, chính là những bích họa này, ta biết thần nữ tồn tại, nơi đó có rất nhiều bích họa như vậy, đáng tiếc a đáng tiếc, không có máy ảnh chụp lại, ai cũng không tin ta, ngay cả cửa vào, sau này cũng không tìm được nữa."

Lúc Phạm giáo sư nói ra câu nói này, ngữ khí đều là thở dài. Nhớ lại năm đó, nếu như không phải là thiếu hụt bức ảnh làm chứng, những năm này hắn cũng sẽ không phải khổ cực như vậy, nhưng may mà hiện tại cuối cùng cũng khổ tận cam lai.

Hàn Phỉ hiện tại đã vạn phần xác định. Lúc ở trong thế giới kia, nàng dưới sự giúp đỡ của Đào Bảo đã từng trở lại quá khứ gặp tiểu Tần Triệt, mà ở khi đó chuyện nàng làm, đã gieo xuống nguyên nhân, sau đó tạo thành thành quả ngày hôm nay, nàng trong lúc vô tình dẫn đến sự tình, đều thành kết quả không thể thay đổi, dựa theo Đào Bảo từng nói, đây chính là một vòng tròn, là khởi đầu cũng là kết thúc. Như vậy hiện tại, có phải cũng có thể lý giải thành, nàng trở lại hiện đại, ở hiện đại, nàng biết rõ chuyện phát sinh ở thế giới kia. Tỷ như, Hàn Linh bị diệt. Tỷ như, Tân Thần nữ xuất hiện. Hàn Phỉ cảm thấy thế giới này có chút điên cuồng, cũng có chút lộn xộn, tâm tình nàng hiện tại rất phức tạp, căn bản không cách nào hình dung, càng làm cho nàng khó chịu là, hiện tại nàng chỉ có thể nhìn thấy những kết cục của lịch sử, mà không thể làm bất cứ chuyện gì. Không! Nhất định có thể làm! Nàng sẽ không cứ thế chịu thua!

Hàn Phỉ hỏi Phạm giáo sư: "Giáo sư, Hàn Linh bị diệt, còn xảy ra chuyện gì sao?"

Phạm giáo sư thở dài, nói: "Ta cũng muốn biết trong này còn phát sinh chuyện gì, nhưng ghi chép thực sự là ít đến đáng thương, tư liệu về khoảng thời gian trống vốn đã không nhiều, rất mơ hồ."

Hàn Phỉ không buông tha, nói: "Dù mơ hồ cũng được! Xin nói cho ta biết!"

Phạm giáo sư thấy Hàn Phỉ kiên trì như vậy, cũng cố gắng nghĩ lại tài liệu mình xem qua trước đây.

Lúc này, Phạm Tình bỗng nhiên đẩy cửa văn phòng ra, một mặt kinh hỉ nói: "Thì ra tỷ ở nơi này à, Hàn Phỉ! Tỷ có biết bên ngoài đã nổ tung, mọi người đều muốn gặp tỷ, còn mãnh liệt yêu cầu Quán Trưởng chính thức mời tỷ làm hình tượng đại sứ cho viện Bảo Tàng Đại! Hơn nữa tỷ có biết tỷ đã trở thành người nổi tiếng rồi không? Tỷ đã thành danh trên internet rồi đấy!"

Phạm Tình không thể chờ đợi được nữa lập tức báo tin cho Hàn Phỉ biết, nhưng nói xong, nàng cũng phát hiện tựa hồ bầu không khí của văn phòng cũng quá an tĩnh, còn có chút trầm trọng.

Phạm Tình sững sờ nói: "Đây, đây là làm sao? Sao vẻ mặt của hai người lại trầm trọng như vậy?"

Hàn Phỉ chuyển qua tầm mắt, không trả lời Phạm Tình, nàng quay về Phạm giáo sư nói: "Giáo sư, bây giờ chúng ta lập tức đến phòng công tác của ngài đi, có nhiều thứ ta muốn tự mình nhìn xem."

Liên quan đến chuyện xảy ra sau này với thế giới kia, nàng quá muốn biết! Cơ hồ là không thể chờ đợi được nữa!

Phạm giáo sư gật đầu, nói: "Cũng tốt, tư liệu trong phòng làm việc của ta đầy đủ hơn."



Nói xong, Hàn Phỉ săn sóc đỡ Phạm giáo sư, chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc, nhưng bị Phạm Tình kéo cánh tay lại, nói: "Hàn Phỉ, tỷ làm sao vậy? Tỷ trở nên nổi tiếng mà sao lại không cao hứng? Mọi người đều gọi tỷ là mỹ nữ ngàn năm khó gặp a! Trên Internet cũng đang thảo luận về tỷ!"

Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, bình tĩnh nói: "Ta không có hứng thú với những thứ đó."

Phạm Tình không thể nào hiểu được, nói: "Tại sao? Chuyện tốt như vậy sao tỷ lại không vui? Mọi người đều đang chờ tỷ ở ngoài đó! Tỷ nhanh ra ngoài xem mọi người đi! Bọn họ hiện tại đều là Fan của tỷ a!"

Nói rồi, Phạm Tình còn nỗ lực lôi kéo cánh tay của Hàn Phỉ, muốn lôi nàng ra ngoài, vừa rồi nàng mới rời đi, những quần chúng kia đã sớm không vui, mãnh liệt yêu cầu nhân viên viện Bảo Tàng đem mỹ nữ ngàn ngàn năm khó gặp tới.

Nhưng lần này, Hàn Phỉ tránh khỏi tay Phạm Tình, cúi đầu.

"Hàn, Hàn Phỉ, tỷ.."

"Bọn họ đang chờ ta, ngươi có biết không, còn người quan trọng hơn đang chờ ta."

Phạm Tình sững sờ, nhìn Hàn Phỉ ngẩng đầu lên, mà trong đôi mắt đẹp đẽ của nàng giờ khắc này đã đỏ hoe, mơ hồ có nước mắt đảo quanh, nhưng lại quật cường kiềm chế.

Hàn Phỉ từng chữ từng câu nói: "Người đối với ta mà nói rất trọng yếu, rất trọng yếu, đang chờ ta, ngươi biết không?"

"Hàn Phỉ.."

"Rất xin lỗi, ta phải rời đi trước, thật sự rất cảm ơn ngươi đã săn sóc ta khoảng thời gian này."

Hàn Phỉ cúi người thật sâu, nàng thật sự cảm tạ Phạm Tình chăm sóc, nếu như không có nàng ấy, nàng sẽ không thể thích ứng với cuộc sống sinh hoạt hiện đại nhanh như vậy, cũng không thể tìm được Phạm giáo sư, càng không thể biết rõ tất cả những thứ này.

Phạm Tình nhìn Hàn Phỉ nói lời cảm tạ trước mắt mình, nhưng thời khắc này, nàng đột nhiên cảm thấy Hàn Phỉ cách nàng rất xa xôi, nhất là cái cúi mình của Hàn Phỉ kia, thực sự quá vừa vặn, vừa vặn đến mức giống như nàng không thuộc về thời đại này, không thuộc về thời đại này.

Mãi đến tận khi Hàn Phỉ cùng Phạm giáo sư rời đi rất lâu, Phạm Tình cũng chưa có lấy lại tinh thần, trong lòng còn có chút vắng vẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play